Khanh Vân bất lực nhìn hắn, nói: “Cởi ra đi.”
Hạ Nam Trinh giả bộ không hiểu: “Cởi gì cơ?’’ 
Khanh Vân nói: “Cởi áo choàng của ngươi ra đi, ta vá lại cho. Tiện thể xem vết thương thế nào” 
Hạ Nam Trinh mỉm cười: "Không dám phiền Lâu cô nương. Một kẻ áo quần đầy vết tích như ta, làm sao dám để cô nương vá cho."
Khanh Vân hoàn toàn không biết phải làm gì với hắn. Nàng là người cực kỳ nhân hậu, ngày thường luôn lấy việc thiện đối đãi với người khác. Hôm nay lại chịu ơn lớn của Hạ Nam Trinh, nhưng hắn hết lần này đến lần khác hoặc nói qua loa, hoặc bông đùa, khiến chuyện này như bị gạt sang một bên, quả thực khiến nàng không biết phải bắt đầu từ đâu. Thậm chí muốn nói câu "Sau này nhất định báo đáp" nàng cũng cảm thấy quá giả tạo, chẳng nói ra được.
Hạ Nam Trinh lại chẳng bận tâm đến những điều đó, lúc hắn lại nhớ ra điều gì liền nói: "Đúng rồi, cho ngươi xem thứ này."
Hắn đưa bàn tay ra trước mặt nàng, mở ra. Chỉ thấy bên trong có mấy chiếc khuy đồng, loại khuy này thường có mặt trước gắn đá quý, mặt sau làm bằng đồng với bốn móc nhỏ. Những móc này có thể bấm vào vải, gõ cho phẳng để giữ chặt, không cần dùng đến kim chỉ để khâu nút.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play