Nhàn Nguyệt đi theo đến trước cửa, lạnh lùng nhìn Lăng Sương và Như Ý bị đòn roi, sau đó bị ném vào trong từ đường.
“Ồ, đau lòng rồi sao?” Ngọc Châu thấy cửa từ đường đã đóng nhưng Nhàn Nguyệt vẫn còn đứng ngoài nhìn, bèn bước đến châm chọc: “Đau lòng thì vào với nàng ta đi, ai bảo nàng ta làm chuyện đáng xấu hổ cơ chứ…”
“Không cần vội.” Nhàn Nguyệt lạnh lùng nói, cũng không thèm liếc nhìn nàng ta: “Sẽ có ngày cả nhà các ngươi phải trả giá.”
Cánh cửa từ đường dày nặng, ngày thường chẳng ai động đến, Nhàn Nguyệt nhìn đám con dâu trong nhà vất vả nâng từng cánh cửa lên, lắp chặt lại. Bên trong dần chìm vào bóng tối, cánh cửa gỗ mun nặng nề giống như bức tường ngăn cách Lăng Sương và Như Ý khỏi thế giới bên ngoài.
“Đã truyền tin ra ngoài chưa?” Nàng quay sang hỏi Hoàng nương tử.
Vẻ mặt Hoàng nương tử đầy xót xa, vừa lau nước mắt vừa nói: “Đã truyền tin từ sớm, ta bảo Tiểu Cửu mang thư khẩn đi báo cho nhị gia và nhị phu nhân, chắc khoảng năm, sáu ngày là đến."
“Phải mất năm, sáu ngày mới đến nơi, thư hồi âm về cũng mất chừng ấy thời gian, tính ra cũng phải nửa tháng.” Nhàn Nguyệt bình thản nói ra điều đáng sợ nhất: “Chờ đến khi bọn họ trở về, xương cốt của Lăng Sương e là đã rữa nát rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play