“Lý Bình Thúy, ngươi cho rằng ta không biết lai lịch của ngươi, Lăng Sương nói ngươi tranh đấu tiểu thiếp, gây náo loạn nội trạch, có câu nào sai à? Năm năm trước tiểu thiếp yêu dấu của lão đầu tử nhà ngươi sinh nhi tử, nếu không phải ngươi mua chuộc bà đỡ, bảo sinh nhi tử liền đưa đi để tránh tranh giành tài sản với Trình Quân sao, Trình Quân không biết nhưng ta biết rất rõ những chuyện bẩn thỉu ngươi làm đấy.”
“Tình thân sao? Giờ ngươi bám lấy nhà ta, chẳng phải muốn ta cầu xin nhà họ Triệu, giữ cho lão gia nhà ngươi khỏi bị điều đến Sơn Tây sao? Đừng có mơ! Nhi tử ngươi làm hỏng danh tiếng của nhi nữ ta, ngươi tưởng nhà ngươi sẽ có kết cục tốt sao? Nói thẳng cho ngươi biết, tối nay ta sẽ đi tìm Triệu phu nhân, bảo bà ấy sắp xếp cho lão gia nhà ngươi đến một vùng quận huyện hoang vắng nhất, tốt nhất là chết dọc đường, ngươi dẫn theo đám tiểu thiếp của nhà ngươi đi theo mà chôn cùng! Trình Quân cả đời không đỗ đạt, Trình gia các ngươi chết sạch, ta mới thấy hả giận!"
Trình phu nhân thấy bà nguyền rủa cay độc như vậy, lúc này mới phản ứng lại.
"Mai Ngưng Ngọc, ngươi đúng là đồ phụ nhân chanh chua! Ngươi rủa nhà ta thì nhà ngươi mới có kết cục thảm hại! Chẳng phải Lăng Sương nhà ngươi sẽ trở thành một đại nương già rồi cô độc đến già hay sao? Đến lúc ngươi và trượng phu ngươi chết hết rồi, nó vẫn còn ở đó làm trò cười cho thiên hạ!"
"Ngươi nằm mơ đi! Lăng Sương nhà ta có là đại nương già thì đã sao? Nhà ta nuôi nổi! Dù nó tám mươi tuổi không gả đi, Lâu gia cũng sẽ nuôi nó đến tám mươi! Nhà ta có tiền, có đất, có cửa hàng, nuôi nó cả đời thì sao? Đại nữ nhi của ta làm Hầu phu nhân, nhị nữ nhi gả cho Bảng Nhãn Lang, một nhà phú quý, chúng ta mất rồi, Thám Tuyết cũng sẽ tuyển rể ở rể rồi có cả một đời cho nó cả đời vinh hoa phú quý cả đời để lạnh lùng nhìn kết cục của Trình Quân nhà ngươi! Ngươi có tư cách gì mà ở đây nói nhi nữ nhà ta! Mau cút ra khỏi cửa đi!”
Lâu nhị phu nhân nhẹ nhàng vui vẻ mà mắng xong, Hoàng nương tử già dặn, sớm kêu mấy bà tử có sức mạnh xông vào kéo Trình phu nhân đang không ngừng mắng ném ra ngoài cửa, nha hoàn Trình gia vội vàng tới đỡ, chủ tớ đều rất chật vật, vừa lăn vừa bò mà đi.
Ngay cả Thám Tuyết cũng không biết từ đâu chạy ra, ở bên cạnh vỗ tay cười nói: "Hay quá! Lão bà tử xấu xa đã đi rồi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT