Khi Lăng Sương trở về nhà thì hoàng hôn đã buông xuống, trong nhà lại chẳng có ai, chắc hẳn mọi người đều ra ngoài tìm nàng rồi, ngay cả Lâu Nhị gia, người luôn cố thủ trong thư phòng cũng không thấy đâu. Lăng Sương dạo quanh một vòng, liền chạm mặt Hoàng nương tử.
Hoàng nương tử đang dạy tiểu nha hoàn: "Đừng đóng cửa lại, lỡ như tiểu thư trở về..." Không ngờ khi vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Lăng Sương, bà mừng như bắt được vàng, lập tức tiến lên nắm chặt tay nàng.
“Tiểu thư đi đâu vậy chứ? Làm ta sợ muốn chết, tiểu thư không biết đấy thôi, nhị phu nhân, nhị gia, đại tiểu thư, nhị tiểu thư, tất cả đều chạy đi tìm người, trong nhà thì náo loạn cả lên... Về sau đừng tùy hứng chạy lung tung như vậy nữa."
Lăng Sương cũng không giãy dụa, tùy ý để bà lôi kéo, nói: "Ta đói bụng, có gì ăn không.”
"Nhanh đi bảo nhà bếp nấu đồ ăn, hâm nóng ngỗng hun khói và canh viên lúc trưa mang lên ngay..." Hoàng nương tử rất yêu thương nàng, bà kéo nàng ngồi xuống, lấy điểm tâm cho nàng ăn, nhìn nàng ăn ngấu nghiến thì đau lòng nói: "Hoom nay tiểu thư đã đi đâu mà đói đến thế này, giờ mới biết ở nhà vẫn tốt nhất đúng không? Sau này người đừng cãi nhau với phu nhân nữa..."
Hoàng nương tử làm việc nhanh nhẹn, chẳng bao lâu đã cho người dọn lên một bàn thức ăn, Lăng Sương trưa nay chưa ăn gì, lại chơi mã cầu, chạy ngược chạy xuôi, sớm đã đói không chịu nổi. Trong lúc nàng vừa ăn, Hoàng nương tử vừa ngồi bên cạnh khuyên nhủ:
"Tiểu thư xem, người vừa bỏ đi một cái, nhị phu nhân cả bữa cơm cũng nuốt không trôi, nhị gia, đại tiểu thư đều rất lo lắng cho người, bữa trưa không ai động đũa, cuối cùng vẫn phải dọn xuống..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT