Người hắn gọi là tùy tùng của mình. Khanh Vân vội vàng né tránh, ai ngờ người đó lại đang ở ngay trong rừng trúc, liền đáp lời: “Công tử, ta đây. Công tử gọi ta sao?”
Khanh Vân lúc này mới hiểu, thì ra hắn đã nhìn thấy mình khóc từ trước nên mới đến đây, chứ không phải tình cờ gặp. Nếu không, sao tùy tùng của hắn lại tránh sang một bên mà không lên tiếng?
“Không cần.” Hạ Nam Trinh ra lệnh: “Ngươi đến phủ Văn Viễn Hầu, chuyển lời của ta, nói rằng Lâu tam tiểu thư đang giận dỗi với gia đình, hiện không biết tung tích, nhờ hắn giúp ta tìm kiếm, hôm khác ta sẽ đến cảm tạ.”
“Công tử mà còn khách sáo với Văn Viễn Hầu gia thì chắc chắn hắn sẽ đá ta một cước mất.” Tùy tùng Bắc Minh cười nói: “Phải rồi, hôm nay là ngày mười ba, là ngày trực ban, chắc chắn Văn Viễn Hầu gia đang ở Bổ Tước Xứ.”
“Vậy thì tốt quá, nhờ Bổ Tước Xứ đi tìm, nhất định sẽ có kết quả.” Hạ Nam Trinh gật đầu.
Tùy tùng nhận lệnh rồi nhanh chóng rời đi.
Khanh Vân không ngờ rằng một kẻ suốt ngày rảnh rang như Hạ Nam Trinh lại có khả năng sắp xếp công việc như vậy. Nghĩ kỹ thì cũng không có gì lạ, dù sao hắn cũng là tiểu hầu gia, có phóng đãng thế nào thì cũng xuất thân từ danh gia vọng tộc, gốc rễ vẫn còn đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT