Mãi đến khi ăn cơm trưa, Khanh Vân mới biết chuyện này.
Vốn dĩ Lâu nhị phu nhân đã nguôi giận nhưng thấy Lăng Sương đi rồi không trở lại, trong lòng lại sinh chút hoảng hốt. Đến khi Khanh Vân hay tin, nàng càng thêm kinh hãi.
“Sao mẹ lại có thể ra tay đánh người chứ?” Nàng sốt ruột đến mức nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói: “Mẹ chỉ biết trách Lăng Sương không chịu tham gia Hoa Tín yến nhưng danh tiếng của muội ấy ra nông nỗi này là do đâu, chẳng lẽ mẹ đã quên rồi sao? Năm đó, nếu không phải vì con, muội ấy đâu cần cáo trạng trước mặt lão Thái phi, vốn dĩ trong chúng ta, muội ấy là người yên ổn nhất. Mẹ không những không nhớ đến ân tình ấy, còn dùng lời cay nghiệt mà xỉa xói muội ấy, thiên hạ nào có đạo lý như vậy?”
Lâu nhị phu nhân vốn đã hối hận, bị nàng nói như vậy chỉ có thể cứng miệng đáp: “Là nó nói năng làm người ta tổn thương , có đứa con gái nào lại dám nói chuyện với mẹ mình như vậy không?”
Khanh Vân không giống hai người kia, nàng sẽ không cãi lại bà. Nghe xong câu ấy, nàng chỉ rơi nước mắt, nhẹ giọng van nài: “Vậy con đi tìm muội ấy, sao có thể để muội ấy lang thang bên ngoài một mình được chứ?”
“Còn không được đi, nó muốn bỏ nhà ra đi thì cứ để nó đi.” Lâu nhị phu nhân cậy mạnh nói, nhưng trong lòng đã nao núng: “Hơn nữa, Nhàn Nguyệt chẳng phải đang tìm nó rồi sao? Con còn tìm làm gì nữa, đừng ra ngoài để người ta chê cười.”
Khanh Vân nghe thế liền hiểu Nhàn Nguyệt cũng đã bị cuốn vào chuyện này, lòng càng thêm rối bời. Nàng không còn tâm trí ăn cơm, lần đầu tiên không nghe lời mẹ, lập tức sai người chuẩn bị kiệu. Nàng nghĩ, Lăng Sương cũng không có nơi nào để đi, dù muội ấy có trốn ở đâu, một khi bị Nhàn Nguyệt tìm thấy, cuối cùng cũng bị đưa đến chỗ Vân phu nhân. Vì vậy, nàng trực tiếp đến An Viễn hầu phủ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT