Mai Tố Tố bước vào phòng, căn phòng không lớn, chỉ có một ngọn đèn nhỏ được thắp sáng, ánh sáng mờ ảo mông lung. Bước vào rồi thì chẳng thể nhìn rõ, chỉ loáng thoáng thấy có người đang nằm trên giường, kèm theo mùi máu tanh nhàn nhạt và mùi hương thuốc đắng thoang thoảng trong không khí.
Thôi Tổ An dặn người đi sắc thuốc, sau đó lại bảo người chuẩn bị chút đồ ăn mang lên.
Mai Tố Tố liếc nhìn một cái rồi rời khỏi phòng.
Thôi Tổ An vừa hay bước vào từ ngoài cửa, hắn lấy ống tay áo lau mắt, thấy nàng, giọng nghẹn ngào bảo: “Lần này may mà nhờ ơn Mai chủ tử, trên đường suýt nữa xảy ra chuyện. Nếu không mượn cách ngày trước người dùng để chạy trốn thì giờ bọn ta chẳng thể an toàn tới được đây.”
Mai Tố Tố nghe thế thì sững người, vội hỏi chuyện gì đã xảy ra?
Dù sao giờ đây đã ngồi chung thuyền với Cơ Trường Uyên, nàng cũng không muốn chàng gặp chuyện bất trắc.
Thôi Tổ An bèn kể lại chuyến đi lần này của họ, vì có liên quan đến triều đình nên hắn không tiện nói nhiều, chỉ bảo rằng tới Phúc Châu là để tiêu diệt giặc Oa. Nàng biết giặc Oa hoành hành ở Phúc Châu, đặc biệt là vào hai mùa xuân hè chúng càng ngông cuồng hơn. Nàng đã từng đến Phúc Châu, ở đó đâu đâu cũng có lưu dân, khi ấy nàng còn nghĩ thầm, chẳng lẽ quan lại địa phương không báo cáo lên trên hay sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT