Mai Tố Tố vội vã đi thay bộ y phục khác, thay xong lại quên mất không xem Cơ Trường Uyên mang thứ gì đến, lên giường ngủ ngay. Phải đến sáng hôm sau, nhìn thấy gói đồ đặt trên nền nhà nàng mới nhớ ra tối qua chàng đã tới.
Gói đồ rất lớn, chẳng biết có phải nhét vội vào hay không mà bên trong lộn xộn đủ loại đồ đạc, nào là nhân sâm to bằng cánh tay, linh chi tím to bằng cái đĩa, một hộp phấn thơm dành cho nữ tử, bút và mực, cả một bức tranh.
Mấy món đầu tiên vừa nhìn là biết chuẩn bị cho ông Mai bà Mai với lão thái thái, còn bức tranh cuối cùng là dành cho nàng. Chính là bức tranh mà mấy ngày trước nàng đã thấy trong phòng, nàng ngồi trên ghế tròn, cúi đầu đọc quyển thoại bản, nhưng bức này chàng đã vẽ thêm vài nét nữa, hiện lên hình bóng một nam nhân đứng sau bàn cầm bút.
Người đó chính là chàng, nhưng so với Tố Tố, hình vẽ của chàng sơ sài hơn nhiều, chỉ có vài nét phác thảo, ngay cả dung mạo cũng chẳng vẽ, miễn cưỡng lắm mới nhận ra là chàng.
Tố Tố sững sờ lúc lâu, ánh mắt dừng lại trên hàng chữ ở dưới: “Mùa xuân năm thứ hai mươi bảy niên hiệu Cảnh Hi, tái ngộ Tố Tố sau thời gian dài xa cách, nay cùng một phòng, lòng rất bình yên”, ký tên Văn Ngọc. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Văn Ngọc là tự của chàng.
Tố Tố trợn mắt, nhìn thêm hai cái rồi cất tranh đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT