Tiền Việt vô tội: “Không phải, là cải thảo không chắc chắn, tôi rửa một cây thì nó nát một cây, cứ thế rửa đến lúc hết luôn. Tôi còn thắc mắc sao rau này lại yếu đến thế, chủ tiệm cũng dám mang bán.”
Ôi chao, bản thân không biết rửa rau lại đổ lỗi cho cải thảo và chủ tiệm, cũng tài thật, đúng là cao nhân ẩn mình.
Trình Gia Chú chạy đến kéo Đoạn Lê Cẩn đi: “Đừng để ý cậu ta nữa, Tiền Việt, cậu không biết rửa thì thôi, chẳng ai trách cậu đâu. Chỉ là tối nay không có cải thảo ăn thôi.”
Làm lỡ thời gian hai người họ ở riêng với nhau.
Buổi tối, cơm canh nóng hổi được dọn lên, dù tay nghề không bằng đầu bếp năm sao, nhưng có cơm nóng ăn ở khu dã ngoại đã rất tuyệt rồi. Hương vị vừa phải, không khó ăn.
Đoạn Lê Cẩn chế biến cá rất đơn giản. Khi mua cá ở siêu thị, hắn đã làm sạch nó trước. Vì đang ở ngoài trời, nhiều thứ không tiện lợi, nên Đoạn Lê Cẩn nấu một món cá luộc. Hắn đổ nước vào nồi, thêm gia vị, đợi nước dùng dậy mùi rồi mới thả cá vào. Thịt cá giữ được độ tươi mềm vốn có, nước dùng cũng có thể chan với rau ăn kèm.
Mỗi lần được ăn món Đoạn Lê Cẩn tự tay nấu, Trình Gia Chú đều cười tít mắt, hạnh phúc không để đâu cho hết. Cậu cũng muốn nấu thử, nhưng A Cẩn của cậu không cho.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT