Ánh mặt trời buổi sớm yếu ớt chiếu rọi vào thành phố phồn hoa, ánh sáng phản chiếu mờ ảo trên đỉnh các tòa nhà cao tầng. Ở khu vực nhà giàu với mùi hương cỏ cây hoa lá, Trình Gia Chú uể oải rời khỏi giường. Hiếm có dịp Đoạn Lê Cẩn không gọi cậu dậy.
Cậu quên mất hôm nay là cuối tuần. Trận mưa lớn kéo dài suốt ba ngày đã dừng lại. Tiếng chim hót trong trẻo, không khí trong lành khiến lòng người dễ chịu. Ánh mắt cậu rơi vào xấp tài liệu trên bàn – đó là thứ mà giáo viên giao cho hôm qua, nhờ cậu mang đến khu tị nạn cho bạn học.
Nói mới nhớ, làm sao giáo viên biết được mấy ngày nay cậu thường xuyên chạy tới đó?
“Tỉnh rồi à?” Đoạn Lê Cẩn mặc trang phục thoải mái, áo sơ mi đen đơn giản và quần bò màu nâu, khiến dáng người hắn trông càng cao ráo, lại thêm phần tuấn tú.
Trình Gia Chú gật đầu: “A Cẩn, hôm nay tôi muốn đến khu tị nạn.”
Cái gọi là “khu tị nạn” mà họ nhắc tới thực ra không phải dành cho người dân trong nước, mà là cho những thường dân từ các quốc gia đã bị diệt vong. Quốc gia của họ là một đất nước trung lập – hùng mạnh, an toàn, không có chiến tranh. Nhưng ở những nơi xa xôi khác vẫn tồn tại chiến tranh, và chiến tranh sẽ dẫn đến quốc gia bị diệt vong, khiến những người dân thường phải đến đây để tìm kiếm sự bảo vệ.
Họ không có lý do để tiếp nhận hàng triệu người tị nạn, hơn nữa, dù có muốn, họ cũng không đủ khả năng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT