“Nương ta chẳng thèm đi bắt đàn ông, thì sao lại bắt đàn bà?”

Nhưng Thị lang bộ Hình nói rằng những người phụ nữ kia là do nương ta bắt về để cài làm gián điệp trong triều, nhằm nuôi dưỡng thế lực của mình.

“Ngươi nói bậy bạ!”

Nương ta đạp nát băng ghế đá, mắng:

“Ta còn chẳng biết mặt mũi các đại thần trong triều thế nào, cài gián điệp cái quái gì?”

Nhưng Thị lang bộ Hình vẫn khăng khăng rằng nương ta phải đến ngục Chiếu hỏi cung để đối chất với Trần viên ngoại.

Nương ta nhìn ta rồi lại liếc đám cấm quân dày đặc trong sân, bảo rằng đi thì đi, nhưng dặn dò ta không được hành động thiếu suy nghĩ.

Dưới ánh nhìn đầy âm u của ta, Vân Tụng khoanh tay sau lưng, lạnh nhạt nói rằng Trần viên ngoại là do hắn đưa về:

“Án này sẽ do cô gia tự mình giám sát.”

Vân Duy, người đang an ủi ta, cũng bị Vân Tụng nắm cổ áo kéo đi cùng.

Nhưng khi trăng đã lên đầu cành, nương ta vẫn chưa quay về. Một cung nữ lén lút nhét một mảnh giấy dưới đáy chén trà của ta, nói rằng Trần viên ngoại vừa gặp nương ta đã tự sát.

Vậy chẳng phải nương ta sẽ không còn cách nào để thanh minh sao?

Đây chẳng phải là vu oan giá họa sao?

Như thể tuyết rơi tháng sáu, mưa đá từ trên trời đổ xuống, trắng trợn vu cáo người ngay thành kẻ trộm!

Ta cắn móng tay, cảm thấy mọi chuyện không đúng, có lẽ đây là một ván cờ do nhà họ Vân bày ra.

Vân Tụng và Vân Duy làm rối loạn tâm trí ta, sau đó dẫn dụ nương ta đến để dẹp tan một lần, rũ bỏ mọi liên quan và đoạt lại binh quyền.

Khi ta đang định đi tìm Hoàng đế để hỏi cho rõ ràng, ta phát hiện mình đã bị giam lỏng. Dù ta đi đến đâu, tên chỉ huy cấm quân Ngụy Cầm cũng dẫn theo một đám cấm quân bám theo đến đó.

Không sao cả, ta có sức mạnh.

Ta đá đổ từng bức tường trong cung, sau nửa canh giờ đá đến mỏi cả chân, hai mắt ta cũng lờ đờ.

Quả thật tường trong cung nhiều quá, nhiều đến mức đá mãi không hết!

Có lẽ các cung phi bị nhốt trong lãnh cung đều phát điên vì thế này.

Khi ta sắp đá đến cung Cần Chánh, Vân Tụng không biết từ đâu xuất hiện, thở hổn hển hỏi ta có phải định dẫn theo một đám người để ám sát Hoàng đế không.

Ta nhìn quanh đám cấm quân phía sau:
“Chẳng phải đều là người nhà ngươi sao? Ta dẫn người nhà ngươi đi ám sát vua à?”

Ngụy Cầm, người luôn theo sát ta, mặt đầy vẻ vô tội:

“Điện hạ không phải đã nói Lâm Tiểu tướng quân muốn làm gì thì làm, chỉ cần không lật nhà là được sao?”

Vân Tụng liếc nhìn những bức tường cung sắp bị ta đá thông, nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi mới giải thích với ta rằng:

“Nếu nương nàng quay lại lúc này, e rằng rất dễ bị người ta đổ tội. Chi bằng ở lại bộ Hình vài ngày.”

Vân Tụng an ủi ta không cần lo lắng:

“Gối tơ vàng, chăn tằm đều đã chuẩn bị cho Tĩnh Viễn hầu rồi.”

Ta nhìn thấy sắc mặt Vân Tụng trắng bệch, liền lấy bánh từ trong tay áo ra, đưa cho Vân Tụng để hối lộ:

“Ngươi cũng biết nương ta mà, nương ngoài việc đánh giặc ra thì cũng thích trêu ghẹo nam nhân.

“Với lại nhà ta đã trấn giữ biên ải bao năm, làm việc cẩn thận, chưa từng có sơ suất gì.”

Vân Tụng nói ta yên tâm, chỉ cần hắn còn ở đây thì nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho nương ta.

Ta gật đầu như gà mổ thóc:

“Ừm, kẻ vu oan nương ta sẽ bị tiêu chảy hết!”

4

Vân Tụng bảo ta hãy ngoan ngoãn ở lại Tinh Tinh Các, nếu không chọc giận Hoàng đế, có lẽ ta cũng sẽ phải đến bộ Hình để ở cùng nương.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play