Nửa nén hương sau, ta ngồi cạnh nương, bên trái là Vân Tụng, bên phải là Vân Duy.
Hai người bọn họ quả thực thông minh, vừa thấy ta trèo tường quay lại liền biết ngay ta đang giả ngốc để lừa người.
Ta tức giận, thầm nghĩ, tại sao lúc ta mới tiến kinh lại không có tiệc tiếp đón?
Hoàng đế vừa thấy nương ta, hai mắt sáng rực, khóe miệng cười mãi không ngớt:
“Trăm nghe không bằng một thấy, Tĩnh Viễn hầu quả thật là anh dũng hiên ngang, phong thái bất phàm!”
Nương ta cung kính nâng chén rượu, uống cạn rồi đáp:
“Tất cả đều nhờ bệ hạ chăm lo triều chính, khiến thần không còn lo lắng gì để tập trung đánh giặc.”
“Chỉ tiếc là đứa con gái của thần lại gây phiền phức cho bệ hạ.”
“Giải quyết nút thắt phải do người thắt nút. Để bọn trẻ tự mình giải quyết cũng tốt.”
Hoàng đế cười vui vẻ, gật đầu liên tục:
“Nhưng trượng phu của Tĩnh Viễn hầu đã mất nhiều năm, chuyện tái hôn…”
Nương ta nhanh chóng tiếp lời:
“Thần đã có người trong lòng, mà Khinh Trọng cũng đã có hôn ước rồi.”
Vân Tụng nâng chén rượu về phía Vân Duy:
“Phụ hoàng đệ thất tình rồi! Đệ cũng sắp thất tình rồi!”
Vân Duy trợn mắt đáp lại:
“Phụ thân huynh mới thất tình! Cả nhà huynh đều thất tình!”
Chỉ có ta là mở to mắt, không thể tin nổi, nhìn nương:
“Nương, người lại làm lành với Vương thúc ở nhà bên rồi à?”
Nương ta liếc ta một cái đầy giận dữ:
“Hoàng thượng nhân từ, đợi con được phong thưởng thì quay về biên ải mà thành thân.
“Tổ ngoại con khi còn sống đã định sẵn hôn sự cho con rồi.”
Lời của nương ta vừa dứt, Hoàng đế mặt đen kịt cũng lên tiếng:
“Con trai của trẫm cũng thất tình rồi!”
Cả đại điện im phăng phắc, chỉ còn Vân Duy nhếch môi cười, rồi “phịch” một tiếng quỳ trước mặt nương ta:
“Hầu gia, Lâm Khinh Trọng đã mang thai đứa con của Vân Duy. Vài ngày trước nàng ấy đã tự mình nói như vậy ở đại điện.”
Đến lượt ta chết đứng, nhìn thấy cơn giận không thể kiềm chế trong mắt nương, ta chỉ cảm thấy ngày chết của mình đã cận kề:
“Con nói dối! Con không có! Ban ngày con đánh giặc, ban đêm ngất xỉu vì khói than, làm gì có thời gian để mang thai!!!!!”
Vân Duy mặt không biến sắc, nhưng lời nói của hắn thì như muốn lấy mạng ta:
“Vậy chẳng phải là lừa dối hoàng thượng sao?”
3
Vân Duy chỉ cần hai câu đã dồn ta vào đường cùng, ta liền giả vờ trợn mắt ngất xỉu ngay tại chỗ.
Ta ngã vào lòng nương, tai nghe tiếng Vân Tụng lớn tiếng gọi thái y.
Thái y sau khi bắt mạch một lúc, liền bảo rằng ta thân thể cường tráng, khí huyết dồi dào, mãi mới dám nói rằng hoàn toàn không có dấu hiệu của việc mang thai.
Nương ta cấu chặt vào thịt mềm bên hông ta, nghiến răng nghiến lợi:
“Tốt nhất là con cứ giả chết cả đời đi!”
Để chuộc lại lỗi lầm, nương ta đã thay ta nhận nhiệm vụ đi trừ khử bọn thổ phỉ ở núi Uy Hổ ngoại ô Kinh thành.
Ý của nương ta là để ta ra ngoài lánh nạn, nhưng nương có lẽ không ngờ rằng, bên trái ta là Vân Tụng cưỡi ngựa đuổi đến, còn bên phải là Vân Duy đánh xe tới.
Vân Tụng nói rằng hắn lo ta sẽ đánh chết người, khó mà thu dọn hậu quả.
Vân Duy thì lo đồ ăn trên núi Uy Hổ không được ngon.