2

“Sao cậu không giải thích rõ ràng với anh ấy?”

Trong điện thoại, cô bạn thân Tiểu Thu bất bình thay tôi.

Buổi họp lớp kết thúc sớm, tôi quấn chặt áo khoác đứng trong gió lạnh, thở ra một hơi ấm:

“Anh ấy có bạn gái rồi.”

Đầu dây bên kia im lặng.

“Có bạn gái rồi?” Tiểu Thu không thể tin được.

“Ừ.”

Từng nhóm bạn lục đục rời đi, ánh sáng từ đèn đường phản chiếu trên mặt tuyết, tựa như những mảnh pha lê vỡ vụn.

“Thật tiếc, cậu khó khăn lắm mới gặp lại anh ấy, đã cố gắng lâu như vậy—”

“Tiểu Thu, không ai sẽ mãi mãi đứng chờ cậu ở chỗ cũ.”

Có những lời, nếu không nói ra vào thời điểm đó, sau này nhắc lại chỉ khiến người khác khó chịu, chẳng mang lại điều gì.

Gió lạnh thổi vào làm mắt tôi cay xè, tôi chớp chớp đôi mắt nhức nhối:

“Tớ từ bỏ rồi.”

Dù đã nỗ lực bao năm trời, vùng vẫy thoát khỏi vũng lầy, mong muốn gặp lại anh trong trạng thái tốt đẹp nhất, nhưng tất cả đã muộn.

“Được rồi, cậu về rồi nói tiếp.”

Nhiệt độ trước Tết Nguyên Đán đã giảm xuống dưới 0, rất khó gọi được taxi. Tôi đứng một lúc lâu, tay đã tê cứng vì lạnh.

Điện thoại hiện lên dòng chữ: Đang xếp hàng.

Phía sau vang lên tiếng giày cao gót gõ cộc cộc, kèm theo giọng nữ dịu dàng như nước:

“A Trinh, tuyết đẹp quá.”

“Bên ngoài lạnh, em vào xe trước đi, anh sẽ đến ngay.” Giọng Phó Trinh trầm thấp đầy cuốn hút.

“Vậy anh nhanh lên nhé.”

Khi người phụ nữ đi ngang qua tôi, cô ấy nhìn tôi một cái đầy ẩn ý.

Sau đó, cô bước về phía chiếc xe gần đó, mở cửa, động tác cố tình để lộ chiếc vòng tay đang đeo, cực kỳ chói mắt.

Đó chính là bảo vật gia truyền của nhà họ Phó.

Năm xưa, từng nằm trên cổ tay tôi, nhưng khi chia tay, tôi đã nhờ người gửi trả lại cho Phó Trinh.

Vì vậy, cô ấy không chỉ là bạn gái, mà còn là vị hôn thê của anh.

Đám đông đã rời hết, chỉ còn tôi và anh.

Chiếc xe tôi gọi vẫn chưa tới.

Phó Trinh đứng sau lưng tôi, không nói lời nào.

Hai người im lặng như vậy, dưới ánh đèn đường là hai bóng người đan chồng lên nhau.

Tôi bỗng nhớ lại đêm chia tay năm đó. Trên đường đến gặp tôi, Phó Trinh gặp tai nạn xe.

Anh trai của anh gọi điện cho tôi, giọng nói khó chịu:

“Anh Phó đang ở bệnh viện.”

“Anh ấy có nguy hiểm đến tính mạng không?”

“Không có em thì anh ấy sẽ không đến sao?”

“Làm ơn chăm sóc anh ấy giúp tôi.”

“Đường Gia, anh ấy đã nhận được suất đi du học, sớm muộn cũng sẽ thành đạt. Tại sao em không thể chờ thêm một chút nữa? Em thiếu tiền đến vậy sao? Những gì anh ấy đã làm vì em, cả đời em cũng không trả hết được, em đều quên hết rồi đúng không?”

Giọng của người anh em bên kia điện thoại gần như sụp đổ, chỉ thiếu điều chửi tôi là đồ vô ơn.

Điện thoại bất ngờ bị ai đó giật lấy, sau đó là tiếng ném mạnh xuống.

Có thể nói, chính tôi là người đã bỏ rơi anh.

Anh hận tôi cũng là lẽ thường tình.

“Cô nợ bao nhiêu?”

Giọng nói lạnh lùng của Phó Trinh kéo tôi ra khỏi dòng ký ức.

“Không liên quan đến anh.”

Tôi hít một hơi không khí lạnh, cổ họng vừa bị kích thích bởi rượu liền đau nhức, đột nhiên ho sặc sụa.

Không khí lạnh như cứa vào khí quản, cơn đau dữ dội lan ra.

Tôi cúi người xuống, vịn lấy cột đèn đường, rượu vừa uống vào lập tức quặn lên trong dạ dày, khiến tôi ho đến chảy nước mắt.

Phó Trinh đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn.

Xe taxi từ từ dừng lại trước mặt tôi, tài xế thò đầu ra hỏi:

“Đi Vạn Hòa Cung Quán phải không?”

“Phải.”

Tôi chống tay lên đầu gối, cố đứng thẳng dậy, hít sâu một hơi rồi đưa tay mở cửa xe. Đột nhiên, một cánh tay túm lấy tôi, kéo tôi qua một bên.

Không kịp phản ứng, tôi bị đẩy vào lồng ngực của Phó Trinh. Anh hỏi:

“Cô đến đó làm gì?”

Vạn Hòa Cung Quán là khu vực dành cho giới thượng lưu, không phải ai cũng có thể dễ dàng vào được.

Tôi bối rối muốn gạt tay Phó Trinh ra, nhưng anh lại nắm chặt cổ tay tôi.

Nhiệt độ nóng bỏng từ bàn tay anh truyền qua da, lan thẳng vào tim.

Tôi cố vùng vẫy, nhưng không thoát ra được, bèn ngẩng đầu nhìn sắc mặt trầm tối không rõ cảm xúc của anh.

“Phó tổng muốn nói gì đây?”

Anh mím môi, đôi mắt đen sâu thẳm, không thể nhìn thấu suy nghĩ.

Gió lạnh gào thét, làm rối tung mái tóc tôi.

Tôi khẽ nhếch môi, nói thẳng vào suy nghĩ của anh:

“Ngài cũng giống như người khác, nghĩ rằng tiền tôi kiếm được không sạch sẽ, đúng không?”

“Năm mươi ngàn một tháng, đủ chưa?”

Phó Trinh lạnh lùng cắt ngang lời tôi.

“Ý gì?”

Trong đôi mắt của Phó Trinh cuối cùng cũng hiện lên một tia chế nhạo:

“Không phải thiếu tiền sao? Năm mươi ngàn, một trăm ngàn, chưa đủ thì cứ nói thẳng ra.”

Tôi bất ngờ giơ tay, một tiếng chát giòn tan vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng.

Trên mặt Phó Trinh hiện rõ dấu năm ngón tay.

Từ xa vang lên tiếng thét kinh hãi của một người phụ nữ. Cô ta mở cửa xe lao đến.

“Lo mà sống tốt cuộc đời của anh đi, đừng chen chân vào chuyện của người khác.”

Tôi bỏ lại một câu như vậy, rồi lên xe rời đi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play