1
“Nhớ lúc đó là Đường Gia đề nghị chia tay đúng không?”
Nhân lúc bạn gái của anh đi vệ sinh, các bạn học bắt đầu tám chuyện.
Đường Gia chính là tôi.
Phó Trinh ngồi đối diện, khóe môi mang theo nụ cười nhạt, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo vô cùng.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp lại sau sáu năm chia tay.
Mọi thứ đều có chút bất ngờ.
Vì lớp trưởng nói rằng Phó Trinh sẽ không đến, nên tôi mới xuất hiện.
Không ngờ lại gặp anh ở đây.
Giờ đây, Phó Trinh đã công thành danh toại, là doanh nhân trẻ xuất sắc của thành phố, nhân tài du học trở về.
Âu phục chỉnh tề, dung mạo anh tuấn.
Chiếc đồng hồ trên cổ tay anh, chỉ nhìn thôi đã biết giá trị xa xỉ.
Ai cũng vây quanh, kính trọng anh.
Còn tôi, không còn như trước kia nữa.
“Đúng là cô ấy đề nghị chia tay trước.”
Giọng anh bình thản, trả lời nghi vấn của mọi người.
Mỗi người đều có suy đoán của riêng mình.
Chỉ là mấy lý do quen thuộc: tôi thực dụng, không chịu được khổ, chọn sai người, cuối cùng mất hết tất cả.
“Đường Gia, nghe nói sau này người cô đi theo đã vào tù đúng không?”
“Chẳng phải còn thay anh ta gánh nợ sao? Lần này đi họp lớp, có phải muốn xin tiền không?”
Giữa những lời châm biếm, ánh mắt trầm tĩnh, sâu thẳm của Phó Trinh vẫn dừng lại trên người tôi, không nói lời nào.
Tôi chỉ biết cười gượng, không đáp lại.
Cánh cửa bị đẩy ra, bạn gái của Phó Trinh bước vào, nhận ra bầu không khí kỳ lạ, mỉm cười hỏi:
“Khi em không ở đây, có chuyện gì xảy ra thế?”
Phó Trinh phá vỡ sự im lặng vừa rồi, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy: “Không có gì, chỉ là ôn chuyện cũ thôi.”
Cô ấy thản nhiên ngồi xuống, ánh mắt dừng lại trên người tôi, nụ cười hiện lên lúm đồng tiền:
“Phó Trinh từng kể về chị. Nếu lúc trước chị không buông tay, bây giờ phu nhân của tập đoàn Phó Thị đã là chị rồi.”
Trong ánh mắt của không ít người hiện lên vẻ hả hê.
Năm đó, nhà họ Đường từng huy hoàng một thời, tôi đi đến đâu cũng được người ta tôn sùng như vì sao sáng.
Sự ghen tị này không hề phai nhạt theo thời gian, ngược lại, nhiều năm sau còn trở thành lý do để họ giẫm đạp tôi.
Phó Trinh lên tiếng phá vỡ sự ngượng ngùng, giọng nói lạnh nhạt mà không cho phép từ chối:
“Đều là chuyện đã qua rồi.”
Mọi người im lặng, hiểu rằng người có vị thế không muốn tiếp tục chủ đề này, liền đổi sang chuyện khác.
Bạn gái anh nâng ly về phía tôi, nói:
“Cảm ơn chị đã từ bỏ, đợi đến khi chúng tôi kết hôn, nhất định chị phải đến dự.”
Tôi lặng lẽ che đi vết sẹo trên cổ tay, thẫn thờ nói một câu:
“Chúc mừng.”