Ta giả bộ trách móc:

"Vương gia sao lại hành động lỗ mãng như vậy, thần thiếp vừa rồi chỉ muốn nhắc nhở vương gia rằng phụ hoàng đã đến, không ngờ…"

Lý Thịnh gượng cười một chút:

"Phải, là bản vương lỗ mãng."

"Phụt."

Lý Thịnh ôm ngực, đột nhiên phun ra một ngụm m,áu, nặng nề ngã xuống.

"Vương gia! Mau gọi đại phu!"

Ta ra lệnh cho hạ nhân đưa hắn về phòng, đứng tại chỗ, cố gắng đè nén sự hưng phấn trong lòng.

Ẩn nhẫn hơn mười năm, bị chính một nhát kiếm của mình làm tan biến, quả thật đáng để hắn tức đến hộc m,áu.

Phía sau, Lâm Diệu Vãn đã sớm ngất đi.

Đêm đó, vương phủ gà bay chó sủa.

Hoàn Nhi nhân lúc hỗn loạn dọn sạch thuốc trong phòng.

Hôm sau, Lý Thịnh tỉnh lại, nắm tay ta nghiêm túc cam đoan:

"Hàn Sương yên tâm, dù tên tiện tỳ kia bị nhét vào đây, trong lòng ta chỉ có một mình nàng là chính thê. Ta đêm qua không biết rõ nguyên do sự việc, cứ nghĩ là người dưới phạm lỗi với ả tỳ nữ kia, nên mới…"

Ta dịu dàng đắp lại chăn cho hắn, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.

"Thần thiếp tin vương gia. Vương gia nếu gạt thiếp, sẽ chet không tử tế."

Sắc mặt Lý Thịnh thoáng cứng đờ.

"Đùa vương gia thôi, xem vương gia căng thẳng kìa." Ta lấy khăn lau mồ hôi trên trán hắn, nụ cười không chạm tới đáy mắt.

Lý Thịnh cười gượng hai tiếng, không nhận ra ánh u tối thoáng qua đáy mắt ta.

Lâm Diệu Vãn sau khi tỉnh lại, nghiến răng chấp nhận sự thật rằng mình đã trở thành thiếp của Lý Thịnh.

Khi đến dâng trà cho ta, nàng thể hiện dáng vẻ cúi đầu ngoan ngoãn.

"Mời tỷ tỷ dùng trà."

Ta liếc nhìn nàng từ đầu đến chân, chậm rãi đưa tay định nhận.

Ngay khoảnh khắc chạm vào tách trà, tách trà như dự đoán rơi xuống đất, nước trà văng tung tóe.

May mà ta đã chuẩn bị sẵn, chỉ bị văng lên váy một chút.

"Tiểu thư!"

Hoàn Nhi đứng bên cạnh vội vàng bước tới lau váy bị ướt cho ta, tức giận mắng Lâm Diệu Vãn:

"Thời làm tỳ nữ đã không có mắt, giờ làm thiếp rồi, vẫn tay chân vụng về, số kiếp thấp hèn!"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play