1.
Ta vuốt ve lưỡi dao sắc bén, một đám nha hoàn cúi đầu đứng trước mặt ta.
Ánh mắt ta dừng lại ở người thứ hai từ dưới lên.
Lâm Diệu Vãn.
Hai kiếp người, đây là lần đầu tiên ta nhìn kỹ nàng ta.
Vẻ ngoài yếu đuối, vô tội của Lâm Diệu Vãn, sao có thể che giấu được sự độc ác cười nói hả hê khi lột da mặt ta kiếp trước ?
Ta cầm dao nhọn, nâng cằm nàng ta lên, nụ cười không chạm đến đáy mắt.
"Dung mạo cũng không tệ, vậy ban cho ngươi cho tên chăn ngựa đi."
Dưới ánh mắt hoảng sợ của nàng ta, tên chăn ngựa bên cạnh quỳ sụp xuống đất.
"Vương phi quá khen, tiểu nhân sao dám sánh cùng Diệu Vãn cô nương."
Lâm Diệu Vãn cũng quỳ xuống, giọng điệu kiên định.
"Vương phi thứ tội, nô tỳ đã có người trong lòng."
Ta cười lạnh một tiếng, lưỡi dao xoay chuyển, trực tiếp chém vào cổ nàng ta.
Lưỡi dao sắc bén chạm vào da thịt nàng ta, khiến nàng ta tái mặt.
"Gả hay không gả?"
Lâm Diệu Vãn cắn chặt môi, không chịu lên tiếng.
Dường như nàng ta tin chắc rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Ta phất tay áo: "Dẫn nàng ta đi thay hỷ phục."
Hạ nhân lôi kéo nàng ta ra ngoài.
Lâm Diệu Vãn hoảng sợ tột độ: "Vương phi không sợ Vương gia trách phạt sao? Cứu mạng! Cứu mạng!"
Ta giận quá hóa cười, túm tóc Lâm Diệu Vãn, vung tay tát lên mặt nàng ta.
"Ngươi là tiện tỳ, cũng dám châm ngòi tình cảm của ta và Vương gia!"
Ta bình tĩnh lấy khăn gấm lau vết m,áu trên tay.
"Đánh hai mươi gậy để răn đe, sau đó đưa nàng ta vào động phòng với tên chăn ngựa."
Mọi người xung quanh đều kinh hãi.
Cái gậy đầu tiên giáng xuống, Lâm Diệu Vãn kêu lên thảm thiết.
Sau ba gậy, một người áo đen quỳ gối trước mặt ta.
Cuối cùng cũng xuất hiện, ám vệ do Lý Thịnh phái đến bên cạnh Lâm Diệu Vãn.
"Vương phi thứ tội, vị cô nương Diệu Vãn này là..."
Ám vệ không biết nói thế nào, bởi vì Lý Thịnh yêu cầu họ phải giữ bí mật thân phận của Lâm Diệu Vãn.
Ta cúi đầu, che giấu đi lòng hận thù trong mắt, liếc thấy vẻ mặt vui mừng của Lâm Diệu Vãn.
Ta muốn cười, nên lấy khăn che miệng.
"Thì ra ngươi chính là người trong mộng của tiện tỳ này."
Ta liếc nhìn ba người, mặc kệ sự kinh ngạc của họ.
"Cả ba đều phạm tội dâm ô, vậy hãy gi,et một người đi, gi,et ai đây?"
"Không, hắn không phải..."
Lâm Diệu Vãn vừa kêu lên, lập tức bị nha hoàn thân cận của ta là Hoàn Nhi đánh ngất.
"Vậy thì ngươi đi." Ta chỉ vào người mặc áo đen, đối diện với ánh mắt kinh hãi của y.
Ngay sau đó, liền có thuộc hạ kéo hắn đi.
"Tối nay ta muốn nhìn thấy bọn họ động phòng."
Nói xong, ta quay người rời đi.
Tên chăn ngựa, tên mặc áo đen, kiếp trước đều đã làm nhục nữ quyến nhà ta.
Thật mong chờ dáng vẻ của Lý Thịnh khi trở về vào ngày mai.