2

Về đến phòng, ta lập tức dặn dò Hoàn Nhi:

"Đêm nay cho người của phủ tướng quân canh giữ ngoài cửa, sau đó..."

Lời nói còn chưa dứt, gò má Hoàn Nhi đã nhanh chóng ửng đỏ.

Ta đưa tay xoa đầu tiểu nha hoàn này, người ở kiếp trước vì ta mà bỏ mạng dưới đao của Lý Thịnh.

"Hoàn Nhi, tin ta đi, ta làm vậy là có lý do."

Hoàn Nhi kiên định gật đầu:

"Vâng, tiểu thư bảo làm gì, Hoàn Nhi sẽ làm cái đó."

Ta khẽ mỉm cười, chậm rãi bước ra ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên cao.

Ý nghĩ lại quay về kiếp trước.

Một câu thơ của Lý Thịnh: "Thương thay cốt bên sông Vô Định, vẫn là người trong mộng chốn khuê phòng."

Ta cùng phủ tướng quân đánh cược tất cả để giúp hắn tranh đoạt ngôi vị.

Chỉ bởi một lẽ.

Phủ tướng quân, bao nhiêu tướng sĩ nhà Ninh đã chet ngoài chiến trường, bao gồm cả nhị ca của ta.

Ta không dám mong cầu cầm sắt hòa minh, chỉ mong có thể tương kính như tân là đủ.

Nhưng cái gọi là tình sâu của Lý Thịnh, cuối cùng cũng khiến ta mê lạc.

Thế mà ngày thứ hai sau khi đăng cơ, hắn liền tìm một tội danh vô căn cứ, đem nhà họ Ninh của ta diệt tận gốc.

Nhân cơ hội nâng ái nhân trong lòng hắn, Lâm Diệu Vãn, lên làm chính thất.

Dẫm lên m,áu của quân nhà Ninh để lên ngôi, lại nóng lòng muốn xóa sạch dấu vết của chúng ta.

Đôi mắt ta đỏ ngầu, vịn cây mới miễn cưỡng khống chế được thân thể run rẩy vì hận.

Kiếp này, ta sẽ bắt ngươi đem từng chút từng chút một mà trả lại hết những gì nợ nhà họ Ninh ta.

Hoàn Nhi thở hổn hển chạy về.

"Tiểu thư, tiểu thư, vương gia đã trở về! Hiện tại đang ở tân phòng."

Ta khựng lại, hắn về sớm hơn kiếp trước.

Xem ra tin tức hôm nay đã truyền đến tai hắn, vì ái nhân mà vội vã chạy đêm trở về.

Nhưng quay về đúng lúc lắm.

"Việc ta giao đã làm xong chưa?"

"Rồi ạ." Hoàn Nhi ngập ngừng một lát, nhỏ giọng nói: "Theo lời tiểu thư, đúng là một cái giường lớn, âm thanh ấy…"

Ta bật cười: "Đi ra ngoài nghênh đón quý khách vào cửa."

"Quý khách? Khuya thế này còn ai là quý khách chứ?" Hoàn Nhi khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy ra ngoài theo lời ta.

Đại hí sắp bắt đầu rồi.

Lâm Diệu Vãn quấn chặt chăn quanh người, da thịt lộ ra ngoài đầy những vết bầm tím khó hiểu.

Ánh mắt rưng rưng nước mắt nhìn về phía cửa, nơi Lý Thịnh đang đứng.

Tên phu xe run lẩy bẩy quỳ một bên.

"Vương gia…"

Ngay khoảnh khắc nghe thấy tiếng của ta, Lý Thịnh lập tức rút kiếm của thủ hạ, không chút do dự đâm thẳng vào bụng tên phu xe.

"Vương phi, nàng…"

Lý Thịnh quay đầu, lời nói đầy phẫn nộ đột nhiên ngưng bặt khi nhìn thấy phía sau ta.

Sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, cuống cuồng quỳ xuống đất, giọng nói run rẩy.

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng."

Ta cũng quỳ một bên, cúi đầu che giấu ánh lạnh lẽo trong mắt.

Hoàng đế vuốt ve chuỗi hạt trong tay, thần sắc khó lường nhìn Lý Thịnh.

Xung quanh im lặng đến đáng sợ.

Thân hình Lý Thịnh khẽ run, một lát sau hoàng thượng mới lên tiếng.

"Trẫm không ngờ, nhi tử thích phong hoa tuyết nguyệt của trẫm lại có một mặt sát khí đến thế."

Lý Thịnh bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, trên trán mồ hôi túa ra như mưa.

"Nhi thần, nhi thần chỉ là nhất thời kích động…"

Nhưng hoàng thượng không nghe hắn biện giải, lạnh giọng hạ lệnh:

"Xử tử tiện tỳ này."

Thái giám phía sau lập tức tiến lên, Lý Thịnh mắt đỏ như m,áu, há miệng định cầu xin nhưng rốt cuộc không dám nói ra.

Ta cười lạnh trong lòng, hóa ra cái gọi là ái nhân cũng chỉ đến thế.

Lâm Diệu Vãn sợ đến mặt không còn chút m,áu, lăn xuống đất, mặc kệ tấm chăn trượt xuống, liên tục dập đầu.

"Xin hoàng thượng tha mạng, xin hoàng thượng tha mạng!"

Thấy thái giám sắp động thủ, ta cúi đầu xin tha.

"Phụ hoàng đừng tức giận, hôm nay dù sao cũng là ngày tốt, không nên thấy m,áu. Nha hoàn này nhìn qua có chút nhan sắc, chẳng bằng phụ hoàng làm chủ, ban nàng ta vào phủ làm thiếp đi."

Ba người đều bất ngờ nhìn về phía ta.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play