2
Không giống công tử Lý Thành Châu gầy trơ xương vì bệnh tật, nam nhân trước mặt ta toát lên khí chất mạnh mẽ, đầy sức sống.
Khuôn mặt góc cạnh như được đẽo gọt, sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu thẳm, làn da đồng hun vừa khỏe khoắn vừa quyến rũ.
Ta cố gắng kiềm chế để không thèm nhỏ dãi trước chàng.
Triệu Xuyên Bách dường như cũng bất ngờ khi thấy ta, thoáng sững lại.
Ngay khi ta định tự giới thiệu bản thân với phu quân tương lai, đường tỷ đã đứng sau lưng, giọng the thé cất lên:
“Họ Triệu kia, nhà họ Mạnh chúng ta đã quyết định cho đường muội ta gả cho ngươi rồi! Giữa ta với ngươi không có khả năng đâu!”
Có lẽ đường tỷ cho rằng những khổ nạn kiếp trước đều do Triệu Xuyên Bách ch//ết yểu mà ra, nên khi đối diện chàng, nàng hoàn toàn không còn vẻ dịu dàng rộng lượng trước mặt mọi người nữa, mà biến thành một kẻ chanh chua.
Nghe vậy, Triệu Xuyên Bách cau mày.
Thấy thế, ta cũng nhíu mày theo.
Dù có thiện cảm với chàng, nhưng nếu chàng tỏ ra chút nào không tình nguyện, ta nhất định sẽ không ép buộc mình vào một mối quan hệ không mong muốn.
Đường tỷ cũng nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Xuyên Bách, ta lơ đễnh liếc nàng một cái. Nàng vừa căm giận vừa đắc ý, vẻ mặt mâu thuẫn đến buồn cười.
Nàng làm bộ cầm chiếc khăn cũ lau mồ hôi vốn không hề tồn tại trên trán, cố ra vẻ cao ngạo nói:
“Sao? Không đồng ý à? Nếu không đồng ý thì cả đời cứ làm kẻ độc thân đi! Đừng mơ tưởng gì đến ta nữa. Ta sẽ gả cho công tử họ Lý, làm phu nhân trạng nguyên rồi!”
Lúc này ta thật sự chỉ muốn kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống, rồi lấy ra một quả dưa mọng nước từ không gian của mình để vừa ăn vừa thưởng thức màn diễn kịch này.
Sau khi nhìn đường tỷ diễn đủ, ta lại quay sang nhìn Triệu Xuyên Bách, tò mò không biết chàng sẽ phản ứng ra sao – kiên quyết không cưới ai ngoài nàng hay vẫn muốn giữ lấy mạng mình?
Ta đang lơ đễnh suy nghĩ thì bất ngờ nghe giọng trầm ấm đầy từ tính của chàng vang lên:
“Phụ thân cô hôm qua đã lấy của ta sáu lượng sáu bạc. Nếu nàng muốn gả cho nhà họ Lý, chẳng phải nên trả bạc lại cho ta sao?”
Ta bật cười thành tiếng.
Đường tỷ mất mặt, giận dữ kéo phụ thân mình ra, bắt ông hoàn bạc.
Đại bá keo kiệt của ta dĩ nhiên không chịu, ông khuyên nhỏ nàng:
“Nhà họ Triệu có tiền, không tốt hơn cái nhà dột nát như họ Lý sao? Con ngốc à?”
Ta, với thính giác nhạy bén, nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện lén lút ấy.
Triệu Xuyên Bách, với đôi tai của một thợ săn lão luyện, cũng không bỏ sót lời nào.
Cả hai chúng ta đều nghe thấy đường tỷ nghiến răng tức tối nói:
“Tốt cái gì mà tốt? Triệu Xuyên Bách nhìn là biết kẻ ch//ết sớm, đâu giống công tử họ Lý – một người trông như sắp làm quan lớn! Phụ thân, chỉ sáu lượng sáu mà muốn hủy hoại cả đời hạnh phúc của con sao?”
“Một thợ săn yểu mệnh với một trạng nguyên tiền đồ rạng rỡ, phụ thân, ai cũng biết nên chọn ai rồi!”
Đại bá của ta suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn bị ba chữ “trạng nguyên lang” làm cho mê muội. Sau khi lục lọi trong người thật lâu, ông miễn cưỡng đưa số bạc cho Triệu Xuyên Bách.
Triệu Xuyên Bách lạnh lùng giật lấy số bạc, mặt không chút biểu cảm nói:
“ Mạnh bá phụ, chính người đã nói năm hạn hán coi như ta bỏ sáu lượng sáu mua một người giúp việc, chỉ cần nàng ấy có cơm ăn là được. Giờ nàng ấy muốn tìm chủ nhân khác rồi, thì cuộc mua bán này coi như hủy bỏ.”
Nghe vậy, Mạnh Thanh Thanh – người từng được Triệu Xuyên Bách yêu thương bảo vệ hết lòng ở kiếp trước – lập tức nổi giận:
“Triệu Xuyên Bách, ngươi nói gì? Ai là người giúp việc? Sáu lượng sáu là sính lễ ngươi đưa cho phụ thân ta! Nói gì đến chuyện mua bán?”
Triệu Xuyên Bách cười lạnh:
“Sính lễ? Nếu ta thật sự muốn lấy thê tử, chỉ đưa sáu lượng sáu sao? Vậy ta còn là nam nhân ư?”
Nói xong, ánh mắt chàng dừng lại trên người ta.
Gương mặt cương nghị bỗng chốc ửng đỏ.
Ta nhướng mày nhìn chàng.
Người vừa nói năng rắn rỏi trước mặt đường tỷ bỗng dưng trở nên ngượng ngùng lạ thường.
Chàng từ từ móc ra từ trong áo một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, hai tay đưa về phía ta, ngượng ngùng nói:
“Cái này… cái này cho nàng… Nếu nàng đồng ý gả cho ta, coi như đây là sính lễ của ta. Nếu không đồng ý…”
Giọng chàng trùng xuống, ánh mắt ảm đạm.
“… coi như đây là quà ta tặng nàng nhân dịp nàng tròn mười lăm tuổi.”
Ta khựng lại, mở chiếc hộp ra. Bên trong là một cây trâm cài tóc đẹp đẽ.
Thú thật, khi nhìn thấy cây trâm ấy, tim ta bỗng lỡ mất một nhịp.