Nên sau chuyện đó, tôi cũng hoàn toàn thông suốt, thái độ với anh trở nên lạnh nhạt.
Những trò diễn kịch giả tạo giữa giới nhà giàu này, tôi thật sự đã quá chán ngán.
Tôi chỉ muốn rời đi.
Vì vậy, khoảng thời gian này, tôi không nghe điện thoại của anh, cũng không trả lời tin nhắn, toàn lấy lý do bận để từ chối.
Một tháng không gặp, giờ đứng trước anh, trong lòng tôi rối tung.
Tôi đứng tại chỗ, hít thở sâu, cố gắng bình tĩnh, rồi nói với anh rằng tôi đã mang thai và dự định của mình sau này.
Lời vừa dứt.
Gương mặt vốn đang có ý cười của Lục Chiêm lập tức tối sầm lại, anh nhếch môi cười nhạt.
“Cô muốn lấy tiền, rồi ôm con tôi bỏ đi?”
Giọng điệu của anh như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
“Ừ.”
Tôi lấy hết dũng khí gật đầu.
Anh bước từng bước dài về phía tôi.
Khí thế của người đàn ông này thực sự quá áp đảo.
Tôi còn nghĩ anh sẽ lạnh mặt, vứt cho tôi vài tấm thẻ đen, sau đó sỉ nhục tôi, rồi bảo tôi mau biến.
Tôi thật sự thích kiểu sỉ nhục thẳng thắn như vậy mà!
Tôi nghĩ bụng.
Kết quả là, tên này lại chơi một nước đi không ai ngờ tới.
Một pha hành động mạnh mẽ như hổ.
Nắm lấy tay tôi…
À không, không phải nắm, mà là còn dịu dàng hơn cả nắm.
Là dắt.
Anh lập tức dắt tay tôi, đi thẳng đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn, rồi đưa tôi về biệt thự nhà họ Lục.
Chưa đầy nửa tiếng, tôi chính thức trở thành Lục phu nhân.
Tôi…
Nhìn hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ trên tay.
Đột nhiên rơi vào trầm tư.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
” Nếu ly hôn, chắc mình có thể chia được nửa gia sản của anh ta nhỉ?
“Nghe có vẻ lời hơn việc ôm bụng bầu bỏ trốn đấy.”
4
“Anh nghĩ tôi là chim hoàng yến để nuôi trong lồng vàng à?
“Tôi nói cho anh biết, Lục Chiêm, tôi là người phụ nữ có lòng tự trọng, coi tiền bạc như mạng sống! Anh phải trả tiền thì tôi mới chịu!”
Miệng tôi thì lớn tiếng mắng nhiếc.