7
Tiễn cô gái xong, tôi và Phí Húc đứng nhìn nhau.
Anh ấy là người phá vỡ sự im lặng trước: “Đi thôi.”
Lần đầu hẹn hò, tôi thực sự không có kinh nghiệm.
Chỉ có thể nghe theo sắp xếp của Phí Húc.
Anh ấy nói trước tiên đi mua đồ uống, thế là tôi xếp hàng.
Kết quả, giữa chừng có một cô trung niên không nói một lời chen thẳng lên trước tôi.
Tôi nhẹ nhàng nhắc cô ấy đừng chen ngang, cô ấy lại trừng mắt, lạnh lùng nói tôi không biết tôn trọng người lớn.
Thậm chí còn định hét lên, gọi người xung quanh đến phân xử.
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía này.
Tôi bèn im lặng, chẳng buồn đôi co nữa.
Dù sao người tiếp theo cũng là tôi.
Ngay lúc cô trung niên chuẩn bị hét lên, vai tôi bỗng xuất hiện một bàn tay.
Là Phí Húc không biết từ lúc nào đã đứng phía sau tôi.
Anh ấy cao, chỉ một bước tới đã tạo thành cái bóng che nửa người tôi.
Tôi bị anh ấy vòng qua, ngước đầu lên, chỉ thấy ánh mắt nheo lại đầy cảnh cáo của anh ấy nhìn cô trung niên.
Cô ấy bị khí thế của anh ấy dọa đến im bặt.
Lúc này anh ấy mới quay đầu lại, rất dịu dàng hỏi tôi:
“Sao em không nói gì?”
Tôi liếc nhìn cô trung niên, thản nhiên đáp:
“Mẹ em dạy không nên cãi với người vô ý thức, thắng không vẻ vang, thua lại càng xấu hổ.”
Phí Húc khẽ cười, đưa tay vén một lọn tóc lòa xòa trước trán tôi ra sau tai:
“Có anh ở đây, em không thua được đâu.”
Cảm nhận ngón tay anh ấy lướt qua mặt mình, tôi không hiểu sao đột nhiên thấy nóng.
Cô trung niên bỏ đi với gương mặt xanh lè.
Tôi và Phí Húc vừa cầm đồ uống bước ra khỏi tiệm trà sữa thì có một người phát tờ rơi bước đến, đưa tôi một tấm danh thiếp:
“Cô gái ơi, nhìn sắc mặt em không tốt lắm, có muốn cân nhắc điều trị không?”
Tôi hơi khó hiểu nhận lấy tấm danh thiếp.
Mặt trước là tên, mặt sau có năm chữ làm tôi hơi run rẩy đọc ra:
“Trương Đông Á?”
“Kẻ hủy diệt sức khỏe?”
Người kia ngẩn ra, ngượng ngùng giải thích:
“Cô gái, tôi tên Trương Đông thôi mà.”
… Hừm.
Phí Húc cười phá lên ngay lập tức.
Trời ạ… sao lúc in danh thiếp không chỉnh lại cỡ chữ một chút nhỉ…
Tôi lúng túng từ chối quảng cáo của người đó, sau đó dẫn Phí Húc tới rạp chiếu phim, mua thêm một xô bắp rang bơ.
Tôi lịch sự hỏi anh ấy:
“Xem phim gì đây?”
Anh ấy xoa cằm, ngược lại hỏi tôi:
“Không phải các cô gái thường thích xem phim kinh dị sao?”
Hả? Còn có kiểu suy nghĩ này nữa à?
Tôi hơi ngớ người.
Lúc định thần lại, anh ấy đã mua xong hai vé phim kinh dị:
“Được không?”
“À… được, được.”
Phim kinh dị, phải nói là tiết tấu nhanh thật.
Mới chiếu được một lúc, có một đứa trẻ biến thành mặt quỷ.
Tôi nhìn thấy một cái đầu phía trước nghiêng sang bên, rồi cả hai đầu dựa vào nhau.
Bên cạnh còn có cô gái nhỏ giọng hít một hơi, sau đó úp mặt vào ngực bạn trai mình.
Phí Húc nghiêng đầu nhìn tôi một chút, rồi lại lặng lẽ quay đi.
Không biết có phải ảo giác không, tôi cứ cảm thấy hình như anh ấy đang mong đợi điều gì đó.
Tôi chăm chú ăn bắp rang, chẳng để ý nhiều lắm.
Sau đó, mỗi lần có cảnh kinh dị xuất hiện, Phí Húc lại hơi điều chỉnh tư thế ngồi của mình một chút.
Đến gần cuối phim, anh ấy như đã nhịn lâu lắm, ghé sát lại hỏi nhỏ:
“Em không sợ à?”
Não tôi lập tức chạy nhanh như chớp.
Nếu nói không sợ, liệu anh ấy có cảm thấy mất mặt không?
Thế là tôi giả vờ hét “á” một tiếng, nắm lấy tay anh ấy, run rẩy như lá khô trong gió.
“Sợ… sợ quá đi.”
Phí Húc: “…”
Tối về nhà, Phí Húc lại nhắn tin cho tôi.
“Thẩm Nhạc Di, tôi nghi ngờ em đang lừa tôi.”
Tim tôi ngay lập tức gióng hồi chuông báo động.
Chuyện này không thể thừa nhận được!
Thế là tôi phản hỏi: “Em lừa anh cái gì cơ?”
Anh ấy ngay lập tức xổ ra một tràng:
“Em căn bản không thích tôi đúng không?”
“Hôm nay gặp cô gái kia, em chẳng ghen, cũng không đề phòng gì cả.”
“Xem phim thì chẳng sợ hãi, cảnh nào giật gân cũng không nhào vào lòng tôi.”
“Em chẳng có chút quan tâm nào cả.”
“Rõ ràng là đang lừa tôi mà.”
Tôi: “…”
Người này thật khó chiều.
Tôi cố giữ bình tĩnh: “Thế làm sao anh mới cảm nhận được tấm lòng của em?”
Anh ấy không trả lời.
Mãi nửa tiếng sau tôi mới nhận được hai tin nhắn.
“Chuyện này còn phải để tôi nói sao?”
“Quả nhiên em đúng là kẻ lừa tình.”
Aaaaa!
Biết vậy từ đầu tôi đã không tỏ tình rồi!
Lại một tin nhắn nữa của anh ấy bật lên:
“Thế thôi nhé, đừng trả lời.”
Đừng trả lời?
Thế cũng tốt, đỡ phải nghĩ cách đáp lại.
Dù sao chính anh bảo không cần trả lời mà.