6

Đến công ty, đồng nghiệp Tiểu Triệu tình cờ thấy tôi bước xuống từ xe của Phí Húc.

Đợi anh ấy vào văn phòng, Tiểu Triệu tò mò chạy đến hỏi tôi chuyện gì đang xảy ra.

Tôi vật lộn với sự xấu hổ một hồi, cuối cùng vẫn phải thú nhận: “Tôi… đang theo đuổi sếp Phí.”

Cậu ta trừng mắt nhìn tôi như không tin nổi: “Đây là cô theo đuổi anh ấy?”

Tôi gật đầu: “Đúng vậy.”

Cậu ta lẩm bẩm không thể tin được: “Thật… thật sáng tạo.”

Vất vả lắm mới qua được hai ngày, tôi cuối cùng cũng chờ được đến ánh sáng của cuối tuần.

Cuối tuần không phải đi làm, không cần đối mặt với Phí Húc nữa!

Tôi đi làm tóc, dạo phố, còn ăn cả đồ nướng.

Ôi, cuộc sống.

Chẳng phải nên rực rỡ và phong phú như thế này sao?

Khi đang đắm chìm trong niềm vui tự do thoải mái, điện thoại tôi bỗng bật lên một tin nhắn.

Là Phí Húc gửi tới.

Một câu hỏi đầy bất ngờ: “Thẩm Nhạc Di, cô có thật sự thích tôi không?”

Tôi ngơ ngác.

Anh ấy lại bị làm sao thế?

Nhưng tôi vẫn nhanh chóng trả lời qua loa: “Thật mà! Tình cảm của tôi dành cho anh, trời đất chứng giám!”

Anh ấy gửi một biểu cảm nghi ngờ.

“Vậy tại sao qua hết một ngày cuối tuần, cô vẫn chưa hẹn tôi?”

Tôi sững người.

Theo đuổi một người thực sự quá phiền phức.

Sao còn phải tốn cả thời gian cuối tuần của tôi nữa chứ.

Sau khi suy nghĩ cả một giờ đồng hồ, giữa việc bị sa thải và hy sinh cuối tuần, tôi cắn răng chọn phương án thứ hai.

“Bây giờ hẹn anh thì còn kịp không?”

Phí Húc trả lời rất nhanh: “Kịp.”

7

Ngày hẹn hò.

Tôi và Phí Húc đang đi dạo trên đường, vừa đi vừa kể cho anh ấy nghe một câu chuyện cười lạnh lẽo.

Đột nhiên, từ đâu xuất hiện một cô gái xinh đẹp.

Ngực đầy, eo thon, da trắng, mặt xinh.

Vừa thấy Phí Húc, cô ấy hai mắt sáng rực, lao thẳng tới: “A Húc, em nhớ anh chết đi được!”

Tôi vội lùi lại một bước, sợ phá hỏng chuyện tốt của Phí Húc.

Nhưng cô gái đó nhanh tay kéo tôi lại: “Ơ, cô là ai? Thấy tôi đến thì quay đi là sao?”

Tôi không biết trả lời thế nào, đành nhìn sang Phí Húc cầu cứu.

Anh ấy liếc nhìn tôi một cái, chậm rãi giải thích: “Là người đang theo đuổi tôi.”

Cô gái chớp chớp mắt: “Thế chẳng phải là tình địch của tôi sao?”

Tôi giật nảy mình.

Trở thành tình địch của người đẹp này, tôi nào dám!

Cảm nhận được hai ánh mắt đang dồn về phía mình, tôi chỉ có thể nặn ra một nụ cười ngượng ngùng.

Cô gái nhíu mày: “Sao không nói gì?”

Tôi thực sự không biết phải nói gì, bèn đáp bừa: “Tôi thấy cô đẹp lắm.”

Cô gái ngơ ngác mất vài giây:

“Đẹp? Ý cô là làm tình địch của tôi khiến cô cảm thấy nguy cơ sao?”

Nhận ra ánh mắt cô ấy hơi mang ý thù địch, tôi lập tức kéo tay cô ấy lại, giọng đầy thân thiện:

“Mỹ nhân à, sao cô nói vậy được.”

“Cô xem, cô thích sếp Phí, tôi cũng thích sếp Phí, thế thì chúng ta phải là đồng minh mới đúng chứ!”

Cô gái dường như không ngờ tôi lại nói như vậy, nhất thời sững sờ, bối rối nhìn sang Phí Húc.

Phí Húc cũng ngơ ngác, trong đôi mắt đẹp của anh hiện lên một loạt cảm xúc phức tạp khó tả.

Lông mày anh nhíu lại, rõ ràng là đang rất rối rắm.

Tôi tiếp tục thuyết phục: “Giữa biển người mênh mông, sở thích của chúng ta giống nhau thế này, đây phải là duyên phận hiếm có chứ!”

Cô gái nhìn tôi đầy khó hiểu, như thể đang cố gắng tiêu hóa những gì tôi vừa nói.

Tôi biết chắc cô ấy vẫn chưa cảm nhận được thiện chí của mình.

Đành phải kéo tay Phí Húc, đặt tay anh ấy vào tay cô ấy, phát tín hiệu thân thiện thêm lần nữa.

“Sếp Phí, anh nói có đúng không?”

Tôi háo hức chờ đợi phản ứng của họ.

Phí Húc hơi hé môi, định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm.

Cô gái sau một hồi suy nghĩ, bỗng giơ ngón cái lên với tôi, sau đó vỗ vai Phí Húc.

“Anh Phí, cô ấy rất đặc biệt.”

“Việc này em không giúp anh được.”

“Anh tự cầu phúc đi nhé.”

Nói xong, cô ấy quay người bỏ đi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play