Đúng lúc này, tôi đi ngang qua, chân chợt khựng lại.
Đồng nghiệp đó vừa khéo nhìn thấy tôi, liền kéo lại: “Ê, Lạc Uyên! Mình nhớ ốp điện thoại của cậu, giống hệt trong bức ảnh đó thì phải?”
Cả cơ thể tôi lập tức căng thẳng hết cả lên.
Bức ảnh đó là một bức selfie trước gương, còn tôi thì dùng điện thoại che mặt.
Thêm vào đó, phong cách ăn mặc lúc selfie khác hoàn toàn so với khi tôi đi làm ở công ty, nên thực ra, tôi cũng không lo bị nhận ra cho lắm.
Nhưng không ngờ lúc này lại bị đồng nghiệp kia tinh mắt hỏi đến, lòng bàn tay tôi vô thức siết chặt, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: “Thật sao? Mình cũng không để ý.”
Cô ấy dường như không nghĩ theo hướng đó, chỉ chớp chớp mắt: “Đúng vậy, mình thấy vậy cũng khá thú vị! Kiểu selfie đó đẹp ghê!”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cũng đúng. Cô ấy nghi ngờ đó là bạn gái của Hạ Hành Bách, sao có thể nghĩ đến là tôi được?
Nhưng—
Tôi lặng lẽ nhìn về hướng Hạ Hành Bách rời đi.
Rốt cuộc thì tại sao anh ấy lại dùng ảnh của tôi làm hình nền?
Đang suy nghĩ, có người từ phía sau vỗ vào tôi.
Tôi quay người lại, thì ra là quản lý, ông ta nhét vào tay tôi một cuốn sổ: “Lý Lạc Uyên, sổ tay của Hạ tổng bỏ quên trong phòng họp, cô mang đến cho ngài ấy đi.”
Tôi theo phản xạ hỏi: “Tại sao tôi phải mang cho Hạ tổng chứ?”
Ông ta nhìn tôi như kiểu đang nhìn một sinh vật lạ lùng: “Hôm qua chẳng phải cô đã dẫn Hạ tổng đi dạo khắp công ty xem môi trường làm việc sao? Hai người quen biết nhau mà.”
Nhưng vẻ mặt của ông ta rõ ràng tố cáo nội tâm của ông ta: Buồn cười, vừa rồi Hạ tổng trông đáng sợ thế, ai dám đến làm phiền anh ta chứ!
Tôi thầm lườm ông ta một cái, hít sâu một hơi, đi về hướng Hạ Hành Bách rời đi.
Hạ Hành Bách không đi xa, tôi nhanh chóng đuổi kịp anh ấy ở cửa thang máy.
Anh ấy nhìn thấy tôi, nhẹ nhàng nhướn mày, không nói gì.
Tôi vội vàng đưa sổ tay cho anh ấy: “Hạ tổng, anh để quên sổ tay.”
Anh ấy cúi xuống, đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn.”
Tôi ngước nhìn anh. Biểu cảm của anh không khác gì trước đó.
Bình thản và tự nhiên.
Anh ấy thực sự không cảm thấy việc dùng ảnh của tôi làm hình nền và bị chính chủ nhìn thấy rất đáng xấu hổ sao?
Hạ Hành Bách thấy tôi như vậy, khẽ nghiêng đầu: “Còn chuyện gì sao?”
Tôi cảm thấy trong lòng như có kiến bò. Nếu hôm nay, tôi không hỏi ra, vậy tối nay tôi chắc chắn sẽ không ngủ được! Lại là một con gấu trúc tiếp!