01

Bữa tiệc chào đón vị sếp mới đến rất náo nhiệt.

Mọi người đều cố vươn cổ ra, ai cũng muốn được tận mắt chiêm ngưỡng xem nhân vật được đồn đại khắp công ty là vừa có “tài sắc vẹn toàn” lại có luôn cả “thủ đoạn” sẽ ra sao.

Tôi ký tên ở cửa, rồi lặng lẽ rời đi.

Không phải là tôi không tò mò. Chỉ là cái tên Hạ Hành Bách này, lại còn là người lợi hại như thế, chắc chắn không có người thứ hai.

Lúc rời khỏi hội trường, tôi liếc nhìn lên sân khấu. Là người đàn ông với dáng vẻ cao ráo, đứng giữa đám đông, ung dung tự tại nhưng vẫn toát lên vẻ quý phái.

Hạ Hành Bách.

Thời đi học, anh ấy lớn hơn tôi hai khóa và là một thiên tài nổi tiếng.

Tôi từng công khai theo đuổi anh ấy một thời gian. Nhưng anh ấy rất lạnh lùng và khó gần, tôi không chịu nổi nên chưa đến hai tháng đã từ bỏ rồi.

Sau đó tôi chuyển sự chú ý sang một người bạn cùng phòng khác của anh ấy.

Tôi mãi mãi nhớ ánh mắt của anh ấy khi phát hiện dây buộc tóc của tôi xuất hiện trên cổ tay của bạn cùng phòng anh ấy.

Im lặng, lạnh lùng. Như một con quái thú muốn nuốt chửng tôi.

Rõ ràng là anh ấy lạnh lùng, vô tâm, không chịu nhận sự theo đuổi của tôi trước nhưng tôi lại bị ánh mắt của anh ấy làm cho cảm thấy có chút hổ thẹn.

Sau đó anh ấy tốt nghiệp, tôi muốn gửi một lời chúc tới anh thì mới phát hiện ra, không biết từ lúc nào, tôi đã bị anh ấy xóa khỏi danh sách bạn bè.

Tôi nhìn lên sân khấu, ánh mắt không khỏi có chút mơ hồ đi.

Anh ấy còn nhớ tôi không?

Thôi. Tốt nhất là quên đi. Mấy cái lịch sử đen tối này, nên quên đi là tốt nhất!

Nghĩ lại cũng biết, chắc chắn tôi cũng không để lại ấn tượng tốt đẹp gì cho anh ấy rồi.

Khi chờ thang máy, một vài đồng nghiệp từ hội trường đi ra, họ hào hứng bàn tán sôi nổi.

“Không hổ danh là tổng giám đốc Hạ nổi tiếng, đứng đó thôi mà đã phong độ như vậy!”

“Nhưng anh ấy vừa nãy đang tìm ai sao?”

“Không biết nữa, hình như thấy người quen ở cửa nhưng người đông quá, anh ấy không đuổi theo được, còn có vẻ hơi thất vọng.”

“Các lãnh đạo cao cấp của chúng ta đều ở trong đó, Hạ tổng có thể thấy người quen nào chứ?”

“Ai mà biết được? Có khi nhìn nhầm thôi.”

Tiếng bàn tán dần xa.

Tôi đứng tại chỗ, có chút đờ đẫn.

Hạ Hành Bách… tìm người? Không thể nào là tôi chứ?

Thang máy đến đúng lúc, dòng suy nghĩ của tôi cũng bị cắt ngang.

“Li Lạc Uyên, cô có vào không?” Quản lý không kiên nhẫn thúc giục.

Tôi tỉnh lại, vội bước vào thang máy, “Xin lỗi.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play