Cả ngày tôi ngồi trong chỗ làm việc, tâm trạng rối bời.

Rốt cuộc Hạ Hành Bách có ý gì đây?

Về đến nhà, tôi không nhịn được kể cho cô bạn thân nghe chuyện này.

Cô ấy cười phá lên, “Có khi nào anh ta thấy cậu bây giờ còn xinh đẹp hơn trước, nên nảy sinh tình cảm, quên mất là đã từng xóa cậu không?”

Tôi lặng lẽ bấu tay: “Ai mà biết anh ta nghĩ gì? Hơn nữa, anh ta bảo mình kết bạn, nhưng đến giờ vẫn mình vẫn chưa chấp nhận đâu!”

Cô bạn thân lập tức kết luận: “Chiêu ‘dục cầm cố túng’ đấy, chắc chắn là ‘dục cầm cố túng'(*)!”

(*) Dục cầm cố túng: Muốn bắt, thì hãy thả, nôm na ‘lạt mềm buộc chặt’.

“Tuần trước chúng ta có đi mua cái váy ngắn đó, mai đi làm thì cậu hãy mặc nó vào, cho anh ta thèm chết! Ha ha!”

Tôi lặng lẽ ôm đầu. Dù tôi không nghĩ rằng, Hạ Hành Bách sẽ có ý gì với tôi. Nhưng nói về chiếc váy đó —

Sau khi giặt xong tôi chưa mặc lại lần nào.

Tôi lấy chiếc váy ra mặc vào.

Phải nói rằng, mặc lên xong cảm giác tôi cũng thật ngọt ngào và gợi cảm.

Tôi rất hài lòng, tạo dáng điên cuồng trước gương. Tiện thể chụp vài tấm ảnh uốn éo gửi cho cô bạn thân.

“Đẹp không?”

“Mình khá thích chiếc váy này.”

“Cảm giác rất tôn dáng.”

Chờ một lúc, bạn thân không trả lời.

Tôi vừa định gọi điện thì đột nhiên nhận ra, đây không phải là bạn thân của tôi.

Là Hạ Hành Bách vừa chấp nhận yêu cầu kết bạn của tôi nên bị đẩy lên đầu danh sách!

Tôi không khỏi nhìn lại mấy bức ảnh tôi gửi.

Tấm vải mỏng manh tôn lên những đường cong quyến rũ.

Vòng eo thon thả, đường cong rõ ràng, vì là váy ngắn nên lộ hai đoạn đùi trắng nõn đan chéo nhau.

Nhìn thế nào cũng… gợi cảm quá mức.

Hạ Hành Bách chắc chắn sẽ nghĩ tôi đang quyến rũ anh ta!

Tôi lập tức hoảng loạn, muốn thu hồi.

Nhưng đã quá thời gian thu hồi.

Tôi đang cầm điện thoại, mồ hôi đầm đìa thì bên kia đột nhiên có tin nhắn.

Vẫn ngắn gọn:

“Xấu.”

“Xóa đi.”

Tôi: … Mau cứu tôi với!!!

Dòng chữ “Đối phương đang nhập…” nhấp nháy một lúc. Nhưng Hạ Hành Bách không gửi thêm tin nhắn nào nữa.

Hy vọng của tôi hoàn toàn tan vỡ. Có lẽ anh ta còn có những lời chê bai khác, nhưng vì giữ thể diện nên không nói ra.

Cũng phải thôi. Những bức ảnh như thế, Hạ Hành Bách nhìn thấy làm sao lại nghĩ là tôi đang quyến rũ?

Anh chỉ nghĩ tôi thô tục thôi!

Tôi buồn bã trả lời: “Được rồi Hạ tổng, xin lỗi nhé.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play