6

Quay về khách sạn lấy hành lý, tôi lên đường ra sân bay.

Trên đường đi, điện thoại reo liên tục, nhưng tôi không để ý.

Tới sân bay, tôi làm thủ tục check-in thuận lợi, khi tiếng loa thông báo vang lên, cuộc gọi từ Lâm Thính Thính đến.

“Chị đã nói gì với anh Dĩ An rồi!?”

“Chị biết từ lâu đúng không!? Chờ đến bây giờ mới nói với anh ấy!”

Tôi khẽ cười:
“Đúng vậy, thì sao?”

“Hừ, Giang Nam, chị nghĩ rằng những gì chị làm có thể thay đổi được gì sao?”

“Chị chẳng thay đổi được gì đâu. Anh Dĩ An không yêu chị nữa là không yêu nữa, anh ấy yêu tôi! Cho dù tôi có phải lần đầu hay không, có lừa anh ấy hay không, anh ấy cũng sẽ tha thứ cho tôi, vì anh ấy yêu tôi!”

Giọng Lâm Thính Thính nghe có chút điên cuồng.

Tôi nhàn nhạt đáp lại:
“Vậy nếu anh ấy đã tha thứ cho em, thì em gọi cho chị làm gì?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi cúp máy.

Sau khi máy bay cất cánh, tôi nhớ lại cuộc gọi vừa rồi, vẫn cảm thấy buồn cười.

Những năm qua, dù không tiếp xúc nhiều, tôi vẫn biết Hạ Dĩ An quản Lâm Thính Thính rất nghiêm.

Trong hoàn cảnh như vậy, anh ấy chắc chắn nghĩ rằng mình là người đàn ông đầu tiên của cô ta.

Nhưng tấm ga giường kia đã nói lên tất cả.

Ở cục dân chính, khi tôi nói với Hạ Dĩ An về chuyện đó, phản ứng đầu tiên của anh ấy là không tin:
“Phụ nữ lần đầu cũng không nhất định sẽ chảy máu, Giang Nam, chẳng lẽ em không biết sao?”

Tôi tất nhiên biết, vì thế tôi mới nói ra điều này.

Ban đầu, tôi nghĩ có lẽ mình đã nhầm.

Nhưng trong một tháng qua, tôi đã tìm hiểu và phát hiện ra không ít chuyện phong lưu của Lâm Thính Thính.

Danh tiếng của cô ta trong trường không tốt lắm, hoặc có thể nói, cô ta rất nổi tiếng trong đám con trai.

Bởi vì, cô ta gần như đã qua lại với hầu hết những người đào hoa trong trường.

Với những bằng chứng này, Hạ Dĩ An không nói được lời nào, sắc mặt tối sầm.

Tôi mỉm cười vẫy tay tạm biệt anh ấy, còn không quên hỏi một câu:
“Món quà này, anh có thích không?”

Có vẻ là thích lắm.

Bởi vì vòng bạn bè của Lâm Thính Thính im lìm suốt ba ngày.

Với tần suất ngày thường cô ta đăng tới cả chục bài, ba ngày im lặng này chắc chắn có chuyện đã xảy ra.

Bạn bè ở trong nước nghe chuyện của tôi liền háo hức kể tôi nghe mọi chuyện.

Nghe nói tối hôm đó, Hạ Dĩ An nổi cơn thịnh nộ, đòi đuổi Lâm Thính Thính ra khỏi nhà.

Nhưng không chịu được cảnh cô ta vừa khóc vừa cầu xin, tự vả vào mặt mình để xin anh tha thứ.

Quả nhiên, ba ngày sau, Lâm Thính Thính lại tiếp tục đăng bài.

Có bài anh ta đi học cùng cô ta, có bài anh ta đưa cô ta đi chơi.

Nhìn chung, hai người trông như đã hòa thuận trở lại.

Dù sao thì, bông hồng tự tay anh ấy nuôi lớn, bị chuột cắn một miếng cũng không phải chuyện lớn.

Nhưng, nếu Lâm Thính Thính vốn không phải là một bông hồng thì sao?

Tôi rất mong chờ những diễn biến tiếp theo của họ.

Sau khi hạ cánh, tôi nhanh chóng chuyển đến căn hộ đã thuê trước và bắt đầu công việc mới.

Dù chưa quen ngôn ngữ lắm, tôi vẫn nhận được sự ưu ái từ sếp.

Cùng lúc đó, tôi tập trung học giao tiếp và dần làm quen với văn hóa địa phương.

Chưa đầy một tuần sau, bạn bè báo tin Lâm Thính Thính bị “đá”.

Tiện thể, họ gửi cho tôi một liên kết.

Vừa tan làm về nhà, tôi mở liên kết ra thì đập vào mắt là bài đăng của một tài khoản chuyên đưa tin giải trí.

Gương mặt Lâm Thính Thính bị làm mờ, nhưng tiêu đề lại cực kỳ thu hút:

“Nữ hoa khôi đại học X: Thực chất là kẻ lừa đảo học bổng, gian lận bảng điểm, ngủ với nhiều nam sinh. Trường đã xác nhận và quyết định đuổi học.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play