5
“Chị Giang Nam, chúc chị thượng lộ bình an.”
Tôi mỉm cười:
“Chúc em cũng thuận lợi.”
Thuận lợi giành đàn ông, thuận lợi tốt nghiệp, thuận lợi leo lên vị trí cao.
Tìm được một khách sạn để tạm nghỉ chân, ngày hôm sau luật sư báo tin tôi đã nhận được thỏa thuận ly hôn có chữ ký.
Chỉ cần một tháng nữa, sau thời gian suy nghĩ, tôi và Hạ Dĩ An sẽ không còn bất kỳ liên hệ nào.
Tám năm tình cảm của tôi cũng sẽ chính thức kết thúc.
Không biết nên cảm thấy thế nào, dường như không còn sự nhục nhã và đau đớn như khi mới phát hiện sự thật.
Có lẽ chỉ còn chút buồn bã.
Tối hôm qua, trước khi rời đi, Lâm Thính Thính đã thêm WeChat của tôi, nói là để tiện gửi hành lý cho tôi.
Mở điện thoại, tôi thấy cô ấy đăng một bài trên vòng bạn bè.
Trong hình, cô ấy mặc lễ phục tốt nghiệp, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ ôm bó hoa:
“Sắp tốt nghiệp rồi ~”
Trong ảnh còn có bàn tay một người đàn ông đặt lên eo cô ấy.
Chỉ cần liếc mắt tôi đã nhận ra đó là tay của Hạ Dĩ An.
Quả nhiên giống như tôi nghĩ, sự ra đi của tôi không khiến Hạ Dĩ An buồn bã mà ngược lại còn thoải mái hơn rất nhiều.
Chiều hôm đó, khi nhận được hành lý, quần áo và giày của tôi đều dính đầy bùn đất, như thể đã bị ném lăn lộn trong vũng bùn.
Người giao hàng nói rằng anh ta nhận được hàng đã như vậy.
Tôi liền gọi cho Lâm Thính Thính.
Phía cô ấy rất ồn ào, chắc vẫn còn đang ở trường.
Điện thoại vừa kết nối, tôi lên tiếng trước:
“Quần áo và giày của tôi là sao đây?”
Cô ấy ngừng lại một chút, sau đó cười như hiểu ra chuyện:
“À, tối qua anh Dĩ An tức giận quá nên ném đồ của chị ra ngoài cửa.”
“Chắc lúc đó bị bẩn thôi. Nhưng em đã bảo dọn dẹp lại rồi gửi cho chị rồi mà.”
Một lời thách thức lộ liễu.
Trái tim vốn đã bình lặng của tôi đột nhiên dâng lên một cơn ác ý, tôi cười khẩy:
“Thế à? Được thôi.”
“Anh Dĩ An đang bận chụp ảnh tốt nghiệp cùng em, chị Giang Nam, có gì thì để sau hãy nói nhé, anh ấy không chờ được đâu.”
Nói xong, cô ấy cúp máy.
Tôi nắm chặt điện thoại một lúc lâu mới từ từ buông tay.
Tôi vốn không muốn so đo với cặp đôi tồi tệ này.
Từ nhỏ tôi đã nghĩ, nhường một bước là trời yên biển lặng.
Nhưng đối mặt với tình cảnh này, nhường bước chỉ càng làm tôi tức giận hơn.
Tôi lấy điện thoại ra, liên lạc với trường học của Lâm Thính Thính, xác nhận ngày tốt nghiệp chính thức.
Hóa ra phải một tháng nữa cô ấy mới thực sự tốt nghiệp, bây giờ chỉ là chụp ảnh tốt nghiệp sớm mà thôi.
Trong một tháng này, nhờ vào kinh nghiệm năm năm đồng cam cộng khổ với Hạ Dĩ An, tôi đã tìm được một công việc ở nước ngoài.
Trong khi đó, Lâm Thính Thính từ những bài đăng úp mở chuyện tình cảm ban đầu, dần dần chuyển sang đăng công khai những khoảnh khắc ngọt ngào.
Dựa vào những manh mối trên vòng bạn bè, tôi tìm ra tài khoản Weibo nhỏ của cô ấy.
Trong đó, tôi thấy từng chút một câu chuyện giữa chồng tôi và một cô nữ sinh, từ xa lạ đến yêu thích, rồi trở nên mập mờ.
Tài khoản này có không ít người theo dõi, nhiều người tỏ ra thích thú với kiểu tình yêu “nuôi dưỡng” này.
Họ ca ngợi rằng hai người chẳng khác nào nhân vật chính trong tiểu thuyết, khiến Lâm Thính Thính càng thêm hả hê, đăng bài thường xuyên hơn.
Tôi lưu lại toàn bộ, chờ đợi đến một tháng sau.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Trong thời gian này, Hạ Dĩ An không hề liên lạc với tôi.
Chắc anh ấy đang đắm chìm trong tình yêu với Lâm Thính Thính.
Ngày ký giấy, Hạ Dĩ An mặc vest chỉnh tề, ánh mắt nhìn tôi có chút phức tạp.
Ra khỏi cục dân chính, anh lấy ví rút ra một chiếc thẻ, đưa cho tôi:
“Dù sao thì chúng ta cũng đã cùng nhau vượt qua năm năm, đây là khoản bù đắp của anh dành cho em.”
Hóa ra, Hạ Dĩ An vẫn nhớ năm năm ấy khó khăn đến mức nào, nhớ rằng tôi đã chịu đựng mọi áp lực, kiên định tin tưởng anh sẽ thành công.
Tôi mỉm cười, lùi lại hai bước:
“Cảm ơn, nhưng tôi không cần.”
“À đúng rồi, tôi cũng có một món quà muốn tặng anh.”