Vị ngọt thanh nhẹ như bật mở công tắc nào đó trong tôi, khiến hormone và dopamine ào ạt tiết ra.
Tôi nhớ kỹ khuôn mặt người hàng xóm Trung Quốc này.
Từ đó, chúng tôi dần trở nên thân thiết.
Phó Tư Niên chủ động giới thiệu tôi vào các câu lạc bộ, dẫn tôi tham gia những hoạt động để kiếm điểm cộng.
Anh sợ tôi tan làm muộn sẽ bị kẻ xấu trấn lột, chủ động giới thiệu tôi làm việc ở chỗ anh.
Dù không làm cùng ngày, anh vẫn sẽ đứng đợi tôi tan ca rồi mới rời đi.
Bất kể là bạn học hay khách hàng có ý đồ không tốt với tôi, đều bị anh mạnh mẽ gạt ra.
Tôi dần dần mở lòng với anh, kể về những tổn thương trong gia đình.
Anh cũng nói, trước khi ra nước ngoài, anh đã trải qua một chuyện rất đau lòng, vì vậy khi nhìn thấy tôi, anh không kìm được mà muốn giúp đỡ.
Phó Tư Niên an ủi tôi:
“Y Y, chúng ta đang chữa lành cho nhau. Mỗi khi thấy em cười, anh cũng cảm thấy rất vui.”
Chúng tôi giống như một con thuyền nhỏ lạc lõng trên biển cả, may mắn tìm thấy một bến cảng cô độc, vì vậy mà nương tựa vào nhau.
Thế là thuận theo tự nhiên mà ở bên nhau.
Ban đầu, tôi rất thiếu cảm giác an toàn, thường bày ra dáng vẻ hung dữ để che giấu nỗi sợ:
“Phó Tư Niên, anh không được phản bội em. Nếu không, em sẽ đánh anh nhừ tử đấy!”
Phó Tư Niên giơ hai tay đầu hàng, nịnh nọt:
“Vậy anh thề, đời này tuyệt đối không phản bội em!”
Biểu cảm kiên định khi ấy, dần dần biến thành dáng vẻ lảng tránh ánh mắt tôi của hiện tại.
Biến thành kiểu người mà tôi ghét nhất.
Tôi nhìn anh đầy chán ghét, lạnh lùng nói:
“Phó Tư Niên, anh không xứng đáng có được tình yêu chân thành.”
Phó Tư Niên vì xấu hổ mà tức giận, lập tức cãi lại tôi:
“Thế còn em? Em xứng đáng có được tình yêu đích thực sao?”
“Ngay cả cha mẹ em còn không thể cho em tình yêu vĩnh viễn không phản bội, vậy tại sao lại mong chờ ở anh?”
“Chúng ta đâu còn là trẻ con nữa, đi đến ngày hôm nay đã chẳng dễ dàng gì, em không thể bớt cố chấp đi được sao?”
“Hôn nhân chẳng phải đều như vậy sao? Người không thể chờ đợi mãi cuối cùng vẫn là em, Tông Y Y. Anh làm vậy là vì tốt cho em!”
Tôi kinh ngạc nhìn anh:
“Phó Tư Niên, anh đang nói cái gì vậy?!”
Anh bóp trán, trầm giọng nói:
“Chẳng lẽ anh nói sai sao? Xã hội bây giờ là như vậy.”
“Y Y, từ đầu đến cuối anh chưa từng nghĩ đến việc chia tay em, anh chỉ muốn cùng em bước vào hôn nhân.”
“Em không thể vì một sai lầm nhỏ của anh mà phủ nhận toàn bộ tình cảm này.”
“Trong chuyện tình này, anh tự thấy mình không hổ thẹn.”
Tôi bật cười châm biếm:
“Một sai lầm nhỏ sao…?”
“Phó Tư Niên, đây chính là cách anh định nghĩa hành vi ngoại tình của mình?”
“Nếu anh thực sự không có gì phải hổ thẹn, vậy thì đưa cả hai chiếc điện thoại của anh cho tôi xem đi.”
Sắc mặt Phó Tư Niên lập tức trắng bệch.
6.
Nhìn vẻ mặt hoảng loạn của anh, tôi chỉ thấy buồn cười.
Cười anh tự cho mình đúng, cười tôi mù quáng, chọn một người chỉ đẹp mã bên ngoài nhưng thối nát bên trong.
Phó Tư Niên còn định giải thích, nhưng tôi không muốn nghe nữa.
Tôi vạch trần toàn bộ những sự thật bị che giấu sau lớp vỏ ngọt ngào đó, từng lời đều khiến anh phải đau đớn:
“Thời gian du học, anh luôn đến bưu điện, tôi tưởng anh thích sưu tầm tem.”
“Muốn tặng anh một món quà, nhưng nhân viên quầy nói, anh đang chờ thư từ một người phụ nữ có họ ‘Bạch’.”
“Tôi từng nghĩ đó là người thân của anh, nhưng giờ nhớ lại, đó chính là Tiểu Bạch.”
“Anh đột ngột đi du học, chẳng phải vì cô ta bỏ anh để cưới một công tử nhà giàu sao?”
“Tại buổi họp lớp cấp ba, anh tỏ ra dửng dưng với Tiểu Bạch, nhưng sau lưng lại điều tra về chồng cô ta.”
“Biết hắn phá sản, đối xử tệ với cô ta, anh đã lén đưa tiền, thậm chí giúp cô ta tìm việc.”
“Năm năm yêu xa, anh đến gặp tôi mỗi nửa tháng không phải vì yêu tôi, mà là để che giấu sự tồn tại của cô ta.”
“Quà kỷ niệm anh tặng tôi, chỉ là những thứ cô ta không chọn mà thôi.”
“Hôm qua, các người diễn một màn cầu hôn, cô ta chuẩn bị sẵn khách sạn.”
“Chỉ vì tôi bất ngờ xuất hiện, anh mới phải ứng phó, còn sợ tôi lấy đi chiếc nhẫn 100.000 tệ đó.”
“Hôm nay, anh vội vã cầu hôn để bù đắp cho tôi, nhưng nhẫn chỉ có 3.000 tệ.”
“Rồi lại mở miệng nói yêu tôi.”
“Phó Tư Niên, tình yêu của anh rẻ mạt đến thế sao?”
“Hay là, trong mắt anh, tôi chỉ đáng giá từng ấy, chỉ có thể là lựa chọn cuối cùng của anh?”
Tôi cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng vẫn không giấu nổi chút nghẹn ngào.
Rất nhiều chuyện, tôi tận mắt chứng kiến.
Nhưng phần lớn, là do Tiểu Bạch nói cho tôi biết.
Cuộc gọi lạ kia chính là cô ta gọi đến.
Cô ta nói:
“Tông Y Y, số cô may thật đấy. Tôi muốn ly hôn với hắn, nhưng hắn lại nói phải có trách nhiệm với cô.”
“Cô có gì tốt chứ? Dựa vào đâu mà có thể giữ hắn bên mình?”
“Rõ ràng hắn yêu tôi trước!”
“Nếu như không được yêu mới là kẻ thứ ba, vậy cô mới là người đáng thương nhất trong mối quan hệ này.”
Phó Tư Niên đã biến cô ta thành một kẻ điên vì tình.
Tôi chẳng thể khuyên được cô ta, cũng không muốn bản thân mình đi vào vết xe đổ.
Tôi chậm rãi tháo nhẫn ra, nói: