5
Đến ngày quy định mà tiền vẫn chưa gom đủ.
Chủ nhân chiếc du thuyền lại tìm đến tận nhà.
Tôi thực sự rất thắc mắc, loại người có tiền như họ cũng rảnh rỗi vậy sao?
Lại vì chút chuyện nhỏ này mà đích thân tìm đến nhà tôi.
Là sợ chúng tôi bỏ thuyền chạy trốn không bồi thường tiền cho anh ta sao?
Tôi lén lút đánh giá người đàn ông đó.
Chiếc đồng hồ anh ta đeo trên cổ tay, tôi từng nghe Cố Gia Thần nhắc đến thương hiệu.
Ít nhất cũng tám chữ số.
Không hiểu, tôi cũng không nghĩ nữa.
Chỉ cùng bố và anh trai, hạ thấp thái độ hết mức.
Hy vọng anh ta có thể giơ cao đánh khẽ.
Mà người đàn ông tên Mạnh Thiệu Nam này, cũng thực sự giơ cao đánh khẽ.
Bố tôi hơi ngơ ngác: "Anh nói, cho tôi một chiếc thuyền đánh cá mới?"
Anh trai tôi kích động đến mức toàn thân run rẩy: "Anh nói, tôi có thể lên bờ mở cửa hàng kinh doanh?"
Bố tôi mơ ước có được một chiếc thuyền đánh cá hoàn toàn tự động tiên tiến nhất hiện nay.
Anh trai tôi mơ ước được lên bờ mở một cửa hàng nhỏ để ổn định cuộc sống, không phải đi đánh cá nữa.
"Đúng vậy, chỉ cần cô ấy gả cho tôi."
Mạnh Thiệu Nam chỉ vào tôi, thẳng thắn nói: "Bát tự của cô ấy tốt, vượng tôi, năm nay kết hôn, tài sản của tôi sẽ tăng gấp đôi."
Bố và anh trai đều nhìn tôi: "Ni Ni, con thấy sao?"
Tôi ngây ngốc như phỗng.
Mạnh Thiệu Nam trông chỉ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.
Trông rất bảnh bao, chỉ là khi không cười, rất hung dữ.
Tài sản hàng chục tỷ, dáng người cao lớn, chân dài...
Nhìn thế nào cũng thấy tôi hời.
Tôi căng thẳng nuốt nước bọt: "Bố có thuyền mới, anh trai có cửa hàng, sao con lại không có gì?"
Mạnh Thiệu Nam đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại cười.
Anh ta cười lên trông có vẻ nho nhã, ôn hòa.
Tôi cảm thấy mặt hơi nóng ran, ngại không dám nhìn anh ta nữa.
Nhưng anh ta vẫy tay, liền có người mang vào rất nhiều bánh cupcake nhỏ.
Là loại bánh cupcake rất thơm rất ngon.
Tôi có thể ăn một lúc ba cái.
Tôi ôm bánh, lại hỏi anh ta mấy câu hỏi quan trọng nhất.
"Anh họ Mạnh, vậy anh có quen Mạnh Hàm không?"
Mạnh Thiệu Nam suy nghĩ một lúc: "Hình như trong số con cháu đời sau của nhà họ Mạnh, có người này."
"Vậy cô ta có sợ anh không?"
Ánh mắt Mạnh Thiệu Nam càng ánh lên ý cười: "Cả nhà cô ta chắc đều rất sợ tôi."
"Ở Cảng Thành, nhà họ Mạnh có lợi hại hơn nhà họ Cố không?"