4
"Chu Tịch Vụ phải không?"
"Quả nhiên nghèo hèn."
"Chiếm nhiều lợi ích như vậy còn chưa đủ, còn mặt mũi đòi bồi thường?"
"Loại phụ nữ xuất thân từ làng chài các người, đúng là vừa biết câu vừa biết vớt nhỉ?"
Mặt tôi đỏ bừng, miệng lưỡi vụng về muốn phản bác.
Nhưng nước mắt lại trào ra trước.
Sao cô ta lại có thể nói tôi như vậy?
Tôi và Cố Gia Thần yêu nhau chưa đầy một năm.
Mỗi lần cãi nhau đều là vì cô ta.
Lần đầu tiên vì cô ta, Cố Gia Thần bỏ tôi lại giữa đường, tôi suýt gặp phải kẻ xấu.
Chúng tôi chiến tranh lạnh nửa tháng, tôi khóc nửa tháng.
Lần thứ hai lại vì cô ta, Cố Gia Thần bay ra nước ngoài một tuần không liên lạc được.
Lúc đó tôi đã quyết tâm chia tay rồi.
Nhưng sau khi anh ta quay về, trạng thái không tốt lắm, gặp tai nạn xe nhỏ.
Bạn bè của anh ta gọi rất nhiều cuộc điện thoại, nói anh ta muốn gặp tôi.
Tôi gặp anh ta, lại mềm lòng.
Lần thứ ba, chính là lần sinh nhật này.
Tôi suýt chút nữa bị hủy dung.
Bác sĩ nói, chỉ cần lệch nửa centimet nữa là đã tổn thương đến nhãn cầu rồi.
Chẳng lẽ họ không nên cho tôi tiền sao?
"Tôi chỉ đòi những gì tôi đáng được nhận."
Tôi cố kìm nén giọng nói nghẹn ngào: "Là cô làm mặt tôi bị thương."
"Không phải cô không bị hủy dung sao?"
Mạnh Hàm cười khẩy, cúp điện thoại cái rụp.
Sau đó, dùng tài khoản của Cố Gia Thần chuyển cho tôi năm nghìn tệ.
Tôi nắm chặt điện thoại, nước mắt rơi lã chã.
Cuối cùng, vẫn bướng bỉnh không nhận số tiền này.
Nhận số tiền này, đồng nghĩa với việc hòa giải, dàn xếp ổn thỏa.
Tôi là người nghèo đến từ làng chài, không đấu lại được loại thiếu gia tiểu thư như họ.
Nhưng một ngày nào đó, tôi sẽ khiến Mạnh Hàm phải trả giá cho sai lầm của mình.