Tưởng Tố Tố vừa mới được Hồ Điệp đỡ dậy, nghe thấy chuyện đó thì cả người mềm nhũn, thiếu chút nữa té xuống, không thể tin nhìn chằm chằm vào Tưởng Nguyễn. Hạ Thành nhìn Tưởng Nguyễn như muốn ăn thịt nàng. Hạ Nghiên lại giống như vừa mới nghe được. “Chuyện gì trong từ đường?” Đột nhiên bà ta nghĩ đến chuyện gì, nghi ngờ nhìn về phía Tưởng Nguyễn, tại sao ở trong từ đường lạnh lẽo một đêm mà Tưởng Nguyễn thoạt nhìn vẫn rất tốt, hoàn toàn không có một chút mệt mỏi? Mà nó nói kẻ xấu là chuyện gì?
Tưởng Nguyễn đón ánh mắt nghi ngờ của Hạ Nghiên, mỉm cười giải thích cho bà ta. “Đêm qua Nguyễn nương cầu phúc cho tổ tiên Hạ gia trong từ đường, nửa đêm chống đỡ hết nổi, nha hoàn của con thấy vậy muốn quỳ giúp Nguyễn nương từ nửa đêm đến sáng. Ai ngờ có kẻ xấu lẻn vào, làm vấy bẩn thân thể nha hoàn của con. Vì thế Nguyễn nương cầu xin điện hạ ân điển, nghiêm trị kẻ ác kia.”
Hạ Nghiên bị lời của nàng làm cho chóng mặt, nhưng vẫn nghe hiểu ý nói trong đó, có người muốn ô nhục nàng, lại được nha hoàn bên người ngăn cản một kiếp. Trong lòng Hạ Nghiên thầm hận, vì sao Tưởng Nguyễn nhiều lần đều gặp may mắn như vậy, bà ta nhìn Liên Kiều bên cạnh Tưởng Nguyễn, lần này ra ngoài Tưởng Nguyễn chỉ dẫn theo Liên Kiều và Thư Hương, Liên Kiều đang khỏe mạnh đứng đây, chẳng lẽ người đó là Thư Hương? Bà ta chợt thấy căng thẳng, lại nghe Tưởng Nguyễn nói. “Ngoại tổ phụ, đã có Thái tử điện hạ ở đây, không bằng đưa kẻ xấu kia lên đây đi.”
Hạ Thành muốn phun máu, trong lòng khẳng định Tưởng Nguyễn đã biết thân phận của Hạ Tuấn nhưng cố ý làm ra vẻ không biết gì, lão cảm thấy tâm cơ của Tưởng Nguyễn thật thâm trầm đáng sợ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT