Ý Đức Thái hậu không biết, Tưởng Nguyễn đúng là người chuyển thế, nhưng không phải là Nguyên Dung Công chúa, người con gái ngoan hiền hiểu chuyện, hy sinh bản thân vì đại cục của bà. Kiếp trước nàng nhu nhược ngu ngốc, bị lừa đến mức mắt nhỏ máu, rồi chuyển thế sửa chữa lỗi lầm. Nàng là Tưởng Nguyễn giờ đang cười đùa vui vẻ nhưng lại có thể âm độc giết người.

Thế gian luân hồi, tự có nhân quả, lời Tuyên Ly nói với nàng ở kiếp trước. Ở kiếp này, tất cả đều trở thành thứ để nàng đối phó với Tuyên Ly.

Ý Đức Thái hậu yên lặng càng lâu, ở trong mắt mọi người chính là bà càng đau lòng vì số phận của Tưởng Nguyễn. Hòa Di Quận chúa nhìn Ý Đức Thái hậu như thế, trong mắt lóe lên một chút không vui, ánh mắt nhìn về phía Tưởng Nguyễn mang thêm vài phần âm độc. Sắc mặt Tưởng Tố Tố trắng bệch, nàng ta vốn đã trắng nõn, giờ không khác gì tờ giấy, bình thường thanh lệ thoát tục giờ phút này nhạt nhẽo vô vị, còn mang thêm vẻ ốm yếu bệnh hoạn.

Trần quý phi thấy Tưởng Nguyễn không lợi dụng tình huống mà đưa ra yêu cầu, mắt càng dịu dàng, còn mở miệng nói mấy câu an ủi. Thật giống tài nữ Giang Nam đang đứng bên cầu bỗng nhìn thấy một con thỏ bị thương, ôm lấy nó nâng niu trong lòng. Bà ta nói. “Đứa trẻ đáng thương, người cũng đã qua đời, ngươi nên nhìn về tương lai.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play