Ngụy Nhạn bị mấy từ "tình nhân trong mộng" lôi một chút:

- Sở Lãnh Phong.. là ai?

- Ai, Nhạn Nhạn cô quả nhiên không để ý chuyện bên ngoài, một lòng chỉ biết đọc sách thánh hiền nha! Sở Lãnh Phong là nam diễn viên trong « Ác ma vương tử đừng nghĩ trốn » đâu!

Tương Điềm ôm mặt, thần sắc mộng ảo nói.

Lưu Đan Đan tiếp lời:

- Đúng rồi, tuy rằng hắn trốn học, hắn đánh nhau, hắn hút thuốc, nhưng bộ dạng của hắn soái, hơn nữa đối với Điền Nhụy Nhi đặc biệt tốt!

- Dừng dừng, tôi biết hai cô đang nói cái gì.

Ngụy Nhạn không nhịn được thở dài – nàng biết, nữ sinh trung học cơ sở lưu hành phim thần tượng cùng tiểu thuyết ngôn tình, bên trong tiểu thuyết còn không phải đều là nam diễn viên du côn hư hỏng cùng nữ diễn viên ngốc trắng ngọt đủ loại hình ảnh cảm tình chua chua ngọt ngọt hay sao.

Cho nên tuy rằng chỉ biết đánh nhau không chịu học tập, nhưng khuôn mặt lại rất đẹp như Ngụy Diễn phỏng chừng đã bị những tiểu nữ sinh này tự động dẫn vào hình tượng nam diễn viên xấu xa đi rồi.

Nhưng mà nàng muốn nói chính là, Ngụy Diễn thật sự không có tiềm chất trở thành nam diễn viên trong tiểu thuyết..

Nhưng trước một giây nói ra miệng, trong đầu của nàng chợt hiện lên tập đề thi hoàn toàn đủ điểm mười của Ngụy Diễn ngày đó, lại nghĩ tới nhiều ngày sau khi ra viện hắn một mực ở trong nhà học tập..

Đột nhiên nàng cảm thấy được, nếu như là học bá Ngụy Diễn bộ dạng đẹp lại thích học tập như bây giờ, có lẽ thật sự sẽ bắt được trái tim của tiểu nữ sinh đi?

- Ai nha!

Ngụy Nhạn còn đang xuất thần suy nghĩ, đột nhiên bị một tiếng kêu sợ hãi hù dọa, phục hồi lại tinh thần liền chứng kiến vẻ mặt sợ hãi của Lưu Đan Đan cùng Tương Điềm:

- Bên, bên kia có vật gì đen tuyền đang động!

Phương hướng Ngụy Nhạn bọn họ đang trở về là khu nhà ở xưa cũ của thị trấn Nguyên Khẩu, khu nhà này phỏng chừng cũng được xây vài chục năm trước, ở lại nơi này chủ yếu không phải nghèo thì tuổi cao, vừa lúc sắc trời vừa tối, chủ yếu đều sẽ đóng kín cửa. Cho nên thình lình xuất hiện chút động tĩnh thật sự làm người có lá gan không lớn bị giật mình.

Ngụy Nhạn:

- Là mèo hay chó đi?

- Không, tôi nhìn thấy, còn lớn hơn mèo chó!

Thanh âm Tương Điềm có chút run rẩy.

- Thì là người đi? Nếu là người thì càng không cần phải sợ.

Ngụy Nhạn an ủi hai cô bạn học, bình thường nàng đọc nhiều sách vở, đối với đồn đãi quái lực loạn thần mê tín của nông thôn không tin tưởng, vừa nói vừa quan sát, phát hiện đối diện đích xác có một bóng người.

Lưu Đan Đan mấp máy môi:

- Vậy thì không nhất định, nếu như là du côn lưu manh thì sao..

Thân hình Tương Điềm cứng ngắc:

- Chúng ta có ba người đâu! Chẳng qua kêu cứu mạng!

Ngụy Nhạn trầm mặc một hồi, nói:

- Đừng tự mình dọa mình, tôi nghĩ đối phương chỉ đang đốt tiền vàng mã..

- Đốt tiền vàng mã?

- Ân, tôi nhìn thấy hắn cầm một xấp giấy tiền vàng mã còn có nhang.

Ngụy Nhạn nói xong, bên kia sáng lên một dúm ngọn lửa.

Ở nông thôn, thường sẽ có người đốt chút đồ vật bên ngoài đồng hay vỉa hè, đại bộ phận là rơm rạ hoặc là cỏ dại, ngẫu nhiên cũng có người đốt giấy tiền vàng mã.

Thường thường nhi đồng đi học cũng nhìn thấy từng đống tiền giấy bị đốt thành tro bụi đen thui ngoài đường.

Nhưng hành vi đốt giấy tiền vàng mã thường có chú ý, bình thường chỉ đốt trong khu vực thuộc nhà mình, bởi vì dân quê thật chú ý ý thức địa bàn, hơn nữa trên đất của mình nếu phát hiện bị người đem đốt vàng mã, vậy chẳng khác gì là trêu chọc quỷ, đồng đẳng như trêu chọc vận rủi cho nhà mình, nhẹ thì cãi nhau, nặng sẽ đánh nhau đổ máu.

Nghe vậy, Tương Điềm cùng Lưu Đan Đan nhẹ nhàng thở ra:

- Ách..

Lập tức kịp phản ứng mình có điểm kinh hãi quá độ.. hơn nữa còn là tự mình dọa chính mình, có chút xấu hổ cười khan:

- A, ha ha..

Ngụy Nhạn nhìn thấy bộ dạng của hai người bọn họ, bất đắc dĩ lắc đầu:

- Hai cô bình thường đừng xem nhiều truyện khủng bố hay truyện quỷ này nọ nữa đi!

Ngụy Nhạn cũng từng thử xem qua, nàng cảm thấy loại truyện này thật nhiều lỗ hổng, nhân vật thường ngu ngốc tự tìm đường chết, xem nhiều sẽ làm ảnh hưởng lối suy nghĩ minh mẫn của mình, cho nên nàng cũng không đắm chìm trong những truyện thế này.

Tương Điềm cùng Lưu Đan Đan liếc nhau, có chút ngượng ngùng cũng có chút không ủng hộ - không xem tiểu thuyết tình yêu không xem truyện khủng bố không bát quái không thích đi chơi.. các nàng cảm thấy sống như Ngụy Nhạn mới là không bình thường đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play