- Trong phòng bệnh sao lại lạnh như thế? Không mở điều hòa sao?

Bác sĩ trung niên cau mày nhìn điều hòa trong góc, chứng kiến đèn đang sáng lên.

- Ôi bác sĩ, tôi cũng cảm thấy lạnh vô cùng, hay là đem nhiệt độ điều cao hơn một chút?

Bà già nhìn thấy có bác sĩ đến, nàng lập tức xoay người lại – dù sao cũng đã giao tiền viện phí, điều hòa đương nhiên cần dùng! Nhưng điều khiển từ xa không ở đây, cho nên nàng cũng không làm được gì.

Bệnh viện này làm việc cũng thật sự ì ạch, lấy cớ chỉ có hai điều khiển từ xa, toàn bộ đều nắm giữ trong tay y tá.

Bác sĩ trung niên nói:

- Không thể tăng lên, người bệnh nghỉ ngơi điều dưỡng cần chú ý độ ấm thích hợp.

Nói xong hắn không tiếp tục phản ứng bà già kia, nhìn qua Ngụy Diễn:

- Anh cảm giác thế nào? Có địa phương nào đau hoặc là không thoải mái?

Thái độ của hắn cũng không tốt lắm, thứ nhất hắn biết Ngụy Diễn bởi vì đánh nhau bị chém bị thương đưa vào, biết đối phương là lưu manh không chịu học tập; thứ hai là hắn gặp qua ba ba của đối phương, vừa nhìn cũng biết là người không có tiền, cho nên hắn cảm thấy cho y tá đi xem một chút là được, thật sự không cần một bác sĩ có kinh nghiệm như hắn đi một chuyến.

Nhưng nếu đã tới đây, vẫn làm theo phép hỏi một câu đi.

- Tôi cảm giác không thành vấn đề, đại khái khi nào thì có thể ra viện?

Bác sĩ trung niên không nói chuyện, đi tới nhìn nhìn thương thế của hắn:

- Buổi sáng ngày mai đi, thương thế của anh khôi phục rất nhanh, nhưng cần chú ý ăn uống, năm nay ăn tết anh cũng đừng ăn khẩu vị nặng như thịt cá.

Ngụy Diễn đưa tay cầm tay đối phương lắc lắc:

- Cảm ơn bác sĩ.

Ngụy Diễn nhìn ra được bác sĩ trung niên này tuy có chút tiểu tính toán của mình, nhưng chức nghiệp đạo đức vẫn còn, cho nên nương theo động tác đụng chạm đem chút âm khí lây dính trên người hắn hóa giải.

Bác sĩ trung niên bị Ngụy Diễn bắt tay cảm tạ cảm thấy vui mừng, cũng không biết có phải là do ảo giác hay không, giống như cả người đột nhiên trở nên ấm áp lại thoải mái hơn rất nhiều.

Tâm tình tốt hơn, hắn không nhịn được dặn dò hai câu:

- Học sinh nên lấy việc học tập làm chủ yếu, trong nhà cậu nuôi cậu lớn như vậy cũng không dễ dàng, ở bệnh viện một lần cũng không rẻ tiền đâu.

Chờ bác sĩ rời đi, bà già xoay người trở lại còn thật thị uy "hừ" một tiếng, đáng tiếc vô luận là Ngụy Diễn hay Ngụy Nhạn đều không thèm để ý tới nàng.

- Tôi đi chuẩn bị nước.

Ngụy Nhạn không có thói quen ở chung một chỗ với Ngụy Diễn, hơn nữa trước đó đã khóc còn làm qua, mặt mũi không nhịn được, liền tìm cái cớ chuẩn bị trốn ra ngoài.

Ai ngờ bị Ngụy Diễn kêu ở lại:

- Không cần, trong bình thủy còn hơn nửa bình nước, em lại đây chúng ta trò chuyện.

Không nghĩ tới nghe hắn nói ra lời này vẻ mặt Ngụy Nhạn càng thêm đề phòng, ngay cả quỷ hồn Ngụy Diễn cũng không nhịn được nói:

- Nè, đó là em gái của tôi, mặc dù không có quan hệ huyết thống nhưng cũng là em gái, anh đừng đánh chủ ý với nàng a!

Hắn nói lời này cũng không phải vô duyên vô cớ, thật sự là hắn có ấn tượng khắc sâu với bề ngoài diễm áp quần phương của Ngụy Nhạn sau khi lớn lên, mà bây giờ tuy Ngụy Nhạn chỉ mới 12 tuổi, còn là một con nhóc, vả lại mặc đồng phục màu lam trắng lỏng loẹt, nhưng ngũ quan cũng đã có nguyên mẫu của đại mỹ nhân, lại càng không cần nói khí chất tức giận như lửa diễm của nàng, vô luận là ai đều sẽ không nhịn được nhìn nhiều vài lần.

Ánh mắt Ngụy Diễn lạnh lùng, quỷ hồn Ngụy Diễn lập tức cảm thấy da đầu run lên, mềm nắn rắn buông lui thành một đoàn.

Ngụy Nhạn cũng không biết việc này, nhưng cảm thấy được anh trai luôn chán ghét mình đột nhiên dùng ngữ khí ôn hòa như vậy nói chuyện với mình, lo lắng đối phương còn có tính toán khác, nhất thời có chút do dự nói:

- Tôi đứng chỗ này là được rồi, anh muốn nói gì tôi cũng nghe được.

Nghe nói những thiếu niên bất lương một khi thành lưu manh rất nhiều đều mất hết tính người, tuy rằng trước kia anh trai cũng từng cãi nhau với nàng, nhưng sẽ không đánh nàng đi?

Ngụy Diễn:

- Anh biết em nghe được, nhưng anh chỉ muốn một mình em nghe được.

Ngụy Nhạn theo bản năng ngẩng đầu nhìn giường bên cạnh, liền chú ý bà già nguyên bản xoay lưng về hướng hai anh em nàng lúc này đã nghiêng thân hình, đầu dựa vào hướng bọn họ, nghe xong lời này của Ngụy Diễn thì vẻ mặt bà ta cứng đờ, sau đó tự cho là thần không biết quỷ không hay đem mền kéo che kín đầu.

Thấy hành động của bà già kia, Ngụy Nhạn mới chợt nhớ tới khi nãy mình cảm xúc kích động khóc lóc kể lể lớn tiếng, bị bà già này nghe hết, nhất thời nghĩ tới việc xấu trong nhà không thể lộ ra ngoài, thậm chí sẽ biến thành đề tài câu chuyện của đối phương với người khác, nàng chợt cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play