Ngụy Hoành Lượng cũng không phát giác người nhà mình gặp chuyện gì, hắn về tới nhà liền nhìn thấy con trai cùng con gái ở nhà nhu thuận chờ hắn dọn cơm, nội tâm chỉ cảm thấy thập phần ấm áp.
Bữa tối là Ngụy Nhạn làm, chỉ mới 12 tuổi nhưng cũng đã biết nấu ăn bốn năm, bình thường đồ ăn gia đình căn bản không làm khó được nàng – mặc dù chỉ có ba món ăn, nhưng đều rất thơm ngon.
Ngụy Hoành Lượng cũng không để ý buổi tối ăn cái gì, lúc này tâm tình của hắn vui mừng, cho dù là cháo trắng dưa muối hắn cũng ăn được ngon lành. Bởi vì sinh ý hôm nay còn tốt hơn hôm qua – phải biết rằng hôm nay hắn còn chuẩn bị số thức ăn còn nhiều hơn hôm qua gấp đôi, còn nghĩ dù chỉ bán được bảy tám phần còn dư 1/3 cũng đã thành công, ai ngờ chẳng những bán sạch thời gian còn rất sớm!
Dù là một nam nhân tính tình trầm mặc ít nói, cũng không nhịn được lộ ra thần sắc hi vọng cùng phấn chấn, vả lại còn đồng ý với hai đứa con, nếu cứ tiếp tục buôn bán được như vậy thêm vài ngày hắn sẽ nghỉ một ngày dẫn bọn họ đi mua quần áo mới ăn tết, hơn nữa lần này là đi cửa hàng mua!
Nếu ở trước kia, Ngụy Nhạn sẽ vô cùng cao hứng – trước kia hàng năm ăn tết tuy cũng có quần áo mới, nhưng đều là hàng vỉa hè, chất lượng tuy còn tạm được, nhưng kiểu dáng lạc hậu lại thô bỉ, quan trọng nhất là quần áo hàng vỉa hè chủ yếu bán số nhiều, size cùng bề ngoài đều hùa theo đại đa số người yêu thích, cũng có thể xưng là "bạo khoản".
Nhưng mỗi người có hình thể cao thấp gầy béo đều có khác nhau, tuy vẫn mặc được nhưng hiệu quả thật sự là quá mức bình thường.
Hơn nữa trong lớp của Ngụy Nhạn cũng không thiếu bạn học đến từ nông thôn, cha mẹ của bọn họ cũng lựa chọn mua quần áo vỉa hè như vậy cho con mình, vì thế trong lớp thường xuyên đụng hàng y hệt nhau.
Mặc dù nói chuyện đụng hàng thì ai mặc xấu ai xấu hổ, nhưng vẫn là cô bé, ai không muốn của mình là có một không hai, không giống người khác?
Vào cửa hàng mua tuy mắc hơn vài chục đồng, nhưng chất lượng tốt, kiểu dáng còn đặc biệt mới mẻ lưu hành, còn phân nhiều số đo, mặc lên đặc biệt vừa người!
Nếu là trước kia Ngụy Hoành Lượng cũng không bỏ được, cũng không phải hắn keo kiệt, dù sao hắn cũng đã bốn năm năm cũng chưa từng mua cho mình bộ đồ mới, thật sự cần đem tiền tiêu ở những việc cần thiết – nhưng năm nay nhìn con trai lãng tử hồi đầu yêu học tập, con gái cũng chầm chậm biến thành đại cô nương, hắn cảm thấy được cuộc sống ngày càng có hi vọng, điều này làm cho hắn cảm thấy nên chúc mừng một chút.
Hắn dựa theo ý nghĩ của chính mình, ăn tết cần mặc đồ mới, vậy mua quần áo mới đi!
Ngụy Hoành Lượng nói xong vốn nghĩ sẽ được hai đứa con vui mừng cảm ơn, nhưng lại thấy bộ dạng con gái thất thần, con trai tuy cười nhưng cũng không quá phấn chấn, điều này làm tính tích cực của hắn nhận lấy đả kích.
Nhưng hắn cũng không phải loại người giám hộ sẽ biểu lộ vẻ yếu ớt trước mặt nhi đồng, vì thế còn bồi thêm một câu:
- Đương nhiên, nếu hai đứa còn muốn mua cái gì cũng có thể nói với cha, đến lúc đó chúng ta có thể nhìn xem mua.
Hắn vừa nói vừa nghĩ lại chính mình, có phải mình chỉ lo vội vàng bày quán buôn bán, xem nhẹ nhu cầu của con cái, có lẽ nhi đồng ở độ tuổi này có đồ vật mình càng yêu thích hơn, cũng không quá cần quần áo mới?
Ngay lúc người Ngụy gia thật náo nhiệt chuẩn bị hàng tết, xử phạt đám người Nham Vượng cũng đã hạ lệnh xuống.
Nhân viên phá án nhận được báo cảnh lập tức chạy tới hiện trường, phát hiện 17 nạn nhân hôn mê bất tỉnh, cùng với ba kẻ hiềm nghi phạm tội – lưu nguyên tại chỗ ngoại trừ quỷ hồn Ngụy Diễn còn có tiểu người giấy đứng trên đỉnh đầu Ba Bị cùng Nhạ Mộc Ni, bởi vì trước khi Ngụy Diễn rời đi đã bố trí một phen, lưu lại hai tiểu người giấy tròn trĩnh mà mắt thường không thể nhìn thấy.
Tuy rằng án kiện này hết sức thuận lợi, nhưng vẫn tồn tại nhiều điểm đáng ngờ - tỷ như điện thoại dùng báo cảnh là của chính kẻ hiềm nghi phạm tội gọi ra ngoài, nhưng thanh âm của tội phạm cùng người tố giác lại khác nhau, muốn thông qua vân tay lưu lại trên di động thì phát hiện trừ bỏ chính kẻ hiềm nghi cũng không còn vân tay người nào khác!
Nhưng có thể khẳng định chính là ba người thanh tỉnh chính là tên buôn người không cần nghi ngờ, bởi vì từ trên người trung niên nhân lục soát ra một quyển sổ sách, mặt trên rậm rạp viết những tin tức như là: 22, khỏe mạnh, 8800"linh tinh gì đó, không cần hỏi cũng liên tưởng được là giá cả của nữ cô gái bị bán ra ngoài.
Chỉ tiếc cũng không có ghi chép càng nhiều hơn, không cách nào làm cho bọn họ xác định nạn nhân rốt cục là bị bán tới nơi nào.
Bọn họ cố gắng phẩm vấn trung niên nhân, nhưng không biết có phải hắn thường xuyên làm việc ác nên ông trời chướng mắt, hoặc là giả ngây giả dại, tên Nham Vượng kia cái gì cũng nói không nên lời, hơn nữa hoặc là ngủ say hoặc là thanh tỉnh đều mắt trợn trắng, rất cổ quái, loại tình huống này làm cho vụ án biến thành trạng thái như là giằng co.
Điều này càng làm cho án kiện càng thêm khó bề phân biệt.
May mắn thẩm vấn hai nam nữ trẻ tuổi dị thường thuận lợi, thậm chí là thuận lợi không tưởng tượng nổi.
Bởi vì bọn họ rõ ràng nhìn ra được vẻ mặt hai người kháng cự không phối hợp, nhất là nam nhân kia, nếu không phải vì bị còng tay trên ghế phỏng chừng muốn bạo động đánh nhau, rất rõ ràng có ý tứ muốn đối kháng tới cùng.
Nhưng bọn hắn cũng không thể bảo trì trầm mặc, mà có hỏi liền đáp – nhưng cũng không phải thuận miệng nói lung tung qua loa tắc trách, mà là sự thật có lý có cứ.
Hơn nữa bọn họ cũng phát hiện, mỗi lần nói xong, trên mặt hai người lộ vẻ chán nản cùng nghĩ lại mà sợ.
Nhân viên cảnh sát nhìn không thấy lúc Ba Bị cùng Nhạ Mộc Ni muốn im lặng hoặc là nói dối, tiểu người giấy trên đỉnh đầu liền liên tục gõ, làm cho bọn hắn chỉ có thể nói ra sự thật, chỉ cảm thấy sau khi Nhạ Mộc Nhi nói vài câu khẩu cung thì nhẫn tâm dùng răng cắn nát miệng cùng đầu lưỡi của mình, nhưng cho dù là như vậy mà mỗi khi nghe câu hỏi kế tiếp nàng vẫn phải ngoan ngoãn trả lời, tình huống như vậy làm người ta cảm thấy rùng mình.
Thật sự là tà môn.
Nhưng dù trong lòng kinh ngạc, bọn họ cũng sẽ không nói ra, dù sao làm chức nghiệp như bọn họ là cần chú ý chân lý cùng khoa học.