Nhưng không ngờ Ngụy Nhạn không xảy ra chuyện gì, lại có người khác xảy ra chuyện.

Ban đêm Lưu Đan Đan về tới nhà cũng không chậm trễ làm cơm chiều, mà ngày đó cha của nàng cũng không uống rượu, điều này làm cho nàng cùng mẹ đều nhẹ nhàng thở ra – tuy cha của nàng uống rượu thích đánh người, nhưng khi không uống rượu thì sẽ không động tay, nhưng đại đa số hắn luôn dùng "túy quyền", cho nên cảm tình người trong nhà đều không tốt, ăn cơm xong cũng không nói chuyện. Vì giảm tiền điện nên cũng không xem ti vi, người một nhà nặng nề tắm rửa rồi đi ngủ.

Nhưng ngủ tới nửa đêm, Lưu Đại Binh đi tiểu, kết quả ngáp dài mở mắt, sờ soạng đi ra ngoài xuyên qua nhà giữa chuẩn bị đi nhà vệ sinh, lại bị bóng người đứng trong phòng làm hoảng sợ!

Chút buồn ngủ mông lung lập tức bị kinh hãi làm bay mất dạng, nhưng đồng thời hắn cũng nương ánh sáng loáng thoáng nhận ra bóng người kia cũng không phải kẻ xấu, mà là con gái của mình Lưu Đan Đan.

Thở ra một hơi nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng hắn dâng lên tức giận – hơn nửa đêm không ngủ được đứng trong phòng dọa quỷ sao?

Vừa nghĩ tới đây, Lưu Đại Binh cũng không dằn được tức giận trực tiếp vung tay tát vào đầu Lưu Đan Đan – hắn cũng không thu khí lực, dù sao là con gái của mình, đánh thì đánh, cha đánh con thiên kinh địa nghĩa!

Ai ngờ một cái tát đánh qua "ba" một tiếng, nhưng xúc cảm không giống như đánh trúng mặt, ngược lại giống như đụng phải khối sắt thép cứng rắn lạnh lẽo, dù là bàn tay Lưu Đại Binh thô ráp cũng đau đến "ngao" một tiếng, đánh thức Lý Mai vốn ngủ cũng không sâu.

Lúc Lý Mai đi ra thuận tay kéo dây đèn sáng lên, nàng hình như nghe được chồng mắng con gái, lo lắng con gái bị đánh nàng thậm chí còn chưa kịp mặc áo khoác liền vọt ra, ai ngờ nhìn thấy cảnh tượng này sửng sốt bị dọa ra một tiếng thét chói tai!

Bởi vì từ phương hướng của nàng vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt của Lưu Đan Đan – trong không gian mờ tối, nhìn nàng tóc tai bù xù vả lại không có nhãn cầu hoàn toàn đập vào trong mắt của Lý Mai!

Lúc này Lưu Đại Binh cũng bất chấp bật đèn sẽ lãng phí điện, bởi vì hắn cũng bị bộ dáng lúc này của Lưu Đan Đan làm hoảng sợ không nhẹ.

Bởi vì khoảng cách Lưu Đan Đan rất gần, cho nên Lưu Đại Binh cũng chứng kiến trên mặt nàng không có nhãn cầu, đồng tử còn lật ngược, nhìn giống như không có nhãn cầu không phải sao!

- Nha đầu chết tiệt kia, hơn nửa đêm lại giả thần giả quỷ!

Lưu Đại Binh cũng chưa cảm thấy có gì không thích hợp, chỉ nghĩ tới uy áp chủ nhân gia đình của mình bị khiêu khích.

Nghĩ tới chính mình bị hù dọa bàn tay còn đau đớn, thẹn quá hóa giận hắn phun một ngụm, đưa tay muốn bắt Lưu Đan Đan giáo huấn, ai ngờ động tác của nàng càng nhanh hơn, trực tiếp bắt được hai cánh tay của hắn!

Rõ ràng chỉ là một con nhóc mười mấy tuổi, nhưng khí lực lại như một đại hán vạm vỡ, không, còn lớn hơn nữa!

Lưu Đại Binh đều không chịu nổi nhe răng trợn mắt:

- Bà già chết! Bà còn xem cái gì! Nhanh chóng lại đây giúp lão tử - a!

Lời của hắn còn chưa nói xong, Lưu Đan Đan chợt đẩy ra, Lưu Đại Binh không có chút lực chống cự, một đại nam nhân nặng 150-160 cân cứ như vậy bị một cô bé gầy yếu còn chưa tới 80 cân đẩy văng ra, đứng không vững đặt mông ngồi phịch dưới sàn nhà lạnh ngắt cứng rắn.

- Ai u lật trời nha đầu chết tiệt kia..

Lưu Đại Binh hoàn toàn không ngờ mình bị đứa con gái mười mấy tuổi đánh, sôi gan, nghiến răng nghiến lợi muốn tiến lên đánh người phát tiết, nhưng không ngờ thật lâu cũng chưa đứng dậy được, mà Lưu Đan Đan căn bản không để ý tới hắn, sững sờ ngẩn người vung mở Lưu Đại Binh xong, thân thể tiếp tục cứng còng đi tới cửa.

Đáng nhắc tới chính là, buổi tối cửa lớn dưới nông thôn đều dùng cây sắt dính chặt, Lưu gia cũng không ngoại lệ, nhưng giờ phút này cây sắt xuyên cửa không cánh mà bay, thậm chí dưới mí mắt của Lưu Đại Binh cùng Lý Mai, lặng yên không một tiếng động thong thả mở ra.

Một màn hiện ra trước mặt bọn họ làm cho lá gan người ta đều dọa phá – chỉ thấy dưới bầu trời màu đen như mực lóe lên hồng quang, một mảnh rừng trúc trước cửa lóe lên ma trơi màu xanh, hình thành một cảnh sắc kỳ quái.

Nhưng điều này còn chưa làm cho da đầu người run lên, trên mặt đất xi măng trước sân không biết khi nào thì phủ kín rậm rạp tiền giấy, bị gió đêm thổi tung tóe lên bầu trời.

Thậm chí bóng đèn màu da cam cũng phát ra ánh sáng trắng xanh, chiếu lên thân người gây cảm giác một tầng than chì cứng ngắc.

Ban đêm mùa đông rất lạnh, nhưng Lưu Đan Đan chỉ mặc một tầng áo lạnh mùa thu lại giống như hoàn toàn không có cảm giác, vẫn duy trì bước chân mơ hồ đi tới, mắt thấy sắp vượt qua cánh cửa..

Nhìn thấy một màn này, dù Lưu Đại Binh không tim không phổi cũng hiểu được tình huống không đúng.

Nhưng so với hắn, Lý Mai nhìn thấy con gái chân trần chuẩn bị đạp lên tiền giấy kia, dũng khí người làm mẹ lập tức quay về trong lồng ngực!

Không biết khí lực từ đâu tới, nàng nhào qua cũng không để ý thân thể Lưu Đan Đan lạnh như băng, gắt gao ôm nàng kéo vào trong nhà:

- Đan Đan a! Con mau tỉnh lại!

Chẳng những như thế nàng còn dùng sức dùng móng tay kháp vào huyệt nhân trung dưới mũi con gái.

Nhưng Lưu Đan Đan không có chút phản ứng, nhưng chân nàng dừng giữa không trung, dù chỉ đứng một chân nhưng thân thể Lý Mai nhào lên người mà nàng vẫn đứng thẳng tắp – phảng phất như có cỗ lực lượng chống đỡ, hoặc là nói đang điều khiển lên nàng.

Lý Mai luống cuống, hướng Lưu Đại Binh gào lên:

- Còn không mau tới đây hỗ trợ!

Lưu Đại Binh định thần, kịp phản ứng lời Lý Mai nhưng vẫn chần chờ một chút.

Bởi vì hắn chần chờ, chân của Lưu Đan Đan lại muốn giẫm lên..

- Con mẹ nó!

Ánh mắt Lưu Đại Binh lồi lên, thổi một ngụm, cuối cùng vẫn cắn răng xông tới.

Hai người lớn, còn là người mỗi ngày đều làm việc nặng, một thân khí lực tràn đầy, rất nhanh đem Lưu Đan Đan lôi vào trong nhà, ngay nháy mắt Lưu Đan Đan bị cha mẹ kéo vào phòng cảnh sắc kỳ lạ bên ngoài bỗng nhiên đều biến mất sạch sẽ.

Lưu Đại Binh ngơ ngác nhìn một màn như nằm mơ vừa rồi, theo bản năng nhìn lên bóng đèn trên nóc nhà, màu da cam vẫn tối tăm, lại cúi đầu nhìn Lưu Đan Đan, phát hiện đôi mắt con gái đã nhắm lại.

Lưu Đại Binh nuốt nước bọt, run run dùng đầu ngón tay vạch mí mắt con gái, thấy rõ nhãn cầu màu đen, không phải tròng trắng thảm thiết vừa rồi:

- Này.. nấc! Thật là đụng phải – nấc! Quỷ!

Mới mở miệng, mới ý thức được mình bị sợ tới mức đánh nấc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play