Trên Đông Hải mênh mông, một đám Yêu Vương Thủy tộc bơi nhanh như bay, cầm đầu là một con Giao Long màu đen có hình thể to lớn, khỏi cần phải nói, tất nhiên chính là lão Long Vương.
Vốn dĩ lão Long Vương còn tràn đầy tự tin, cảm thấy trận chiến này ắt thắng, nhưng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, tâm trạng ông ta giống như ngồi xe cáp treo.
Ngày đầu tiên.
“Có con trai ta trấn thủ Long Cung, tuyệt đối không vấn đề gì.”
Ngày thứ hai.
“Hừ, Thần Kiếm Phong đúng là không biết sống chết, đợi bản vương phá trận xong, nhất định diệt Đạo Nhất tông đầu tiên.”
Ngày thứ ba.
“Chỉ là chưa nổi hơn vạn đệ tử một phong, vẫn chưa giải quyết được sao? Chúng nó làm ăn kiểu gì vậy?”
Ngày thứ tư.
“Cái gì? Long Cung bị công phá? Thần Kiếm Phong đáng chết, thù này không báo, bản vương thề không làm rồng, truyền lệnh của ta, lập tức trở về Long Cung.”
Đây chính là thay đổi trong lòng lão Long Vương mấy ngày qua, từ ban đầu tràn đầy tự tin đến cuối cùng sốt ruột tức giận.
Đặc biệt là khi nghe thấy Long Cung bị công phá, lão Long Vương lập tức xù lông.
Nhà cũng mất rồi, còn chơi cái quái gì nữa, đã không còn tự tin trước đó, mà vội vội vàng vàng hô hoán các Yêu Vương chạy về Long Cung.
Còn những cường giả Thủy tộc khác thì vẫn ở lại Hải Tây thành.
Tốc độ của chúng nó quá chậm, mang theo chúng nó sẽ làm chậm trễ thời gian, nhưng khi một đám Yêu Vương rời đi, tiến độ phá giải trận pháp cũng đành phải dừng lại.
Hết cách rồi, muốn phá giải trận pháp, nhất định phải có Yêu Vương tọa trấn, hơn nữa còn không phải chỉ một hai Yêu Vương.
Nhưng cũng không thể bỏ mặc nhà, cho nên chỉ có thể tạm dời kế hoạch.
“Đáng chết, Thần Kiếm Phong đáng chết.”
Trên đường đi, quanh người lão Long Vương phun trào sát khí, Thần Kiếm Phong đáng chết này, phá hỏng chuyện lớn của bản vương.
Lão Long Vương nhanh chóng chạy tới trợ giúp, mà bên ngoài Long Cung, Giải Vương chạy đến đầu tiên ong ong cả đầu, Long Cung này bị thổ phỉ đánh cướp sao?
Không chút do dự, ánh mắt trực tiếp khóa chặt đám đệ tử Thần Kiếm Phong.
“Chết, chết hết cho bản vương.”
Nói rồi nâng càng đập xuống, giờ phút này, càng khua khổng lồ biến to như núi, hung hăng đè ép về phía mọi người.
Uy áp thuộc về Yêu Vương này điên cuồng phủ xuống xung quanh.
“Đi mau.”
Khi uy áp phủ xuống, trong lòng các đệ tử đều chấn động, đây đã không còn là vấn đề liều hay không liều, mà là thực lực chênh lệch quá lớn, căn bản không cùng một đẳng cấp.
Cho dù đám đệ tử thân truyền Triệu Chính Bình cũng không ngăn cản được một đòn tiện tay đánh ra của Giải Vương.
Trước mắt chỉ có trốn về trận pháp, mượn nhờ đại trận, vậy mới có thể biến nguy thành an.
Nhưng Giải Vương cũng không ngốc, tất nhiên nó không thể nào cho mọi người cơ hội trốn trở lại trận pháp.
Trông thấy càng cua đập xuống, ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, trong nháy mắt một bóng người xuất hiện phía trước mọi người, lập tức chỉ ngón tay ra, mạnh mẽ va chạm với càng cua, sau đó chỉ thấy Giải Vương bị đánh bay ra ngoài.
Một đòn đánh lui Giải Vương, tập trung nhìn lại, phát hiện người ra tay chính là Thanh Thạch.
Lúc này hắn ta đã khôi phục tu vi Thánh Cảnh, cho nên mới có thể một đòn đánh lui Giải Vương
“Ngươi điên rồi, cởi bỏ trận pháp thì trở về thế nào đây?
Nhưng mà, còn không đợi mọi người kịp phản ứng, Hồng Tôn bên dưới đã tức giận mắng lên.
Bọn họ có thể tiến vào trận pháp đều dựa vào Mai Cốt Đan và Thiên Yên Đại Trận.
Mai Cốt Đan che giấu tuổi xương, Thiên Yên Đại Trận phong ấn tu vi, lúc này mới có thể tiến vào doanh trại gần biển.
Mà bây giờ, Thanh Thạch cởi bỏ Thiên Yên Đại Trận, về sau không vào được doanh trại nữa, mà phải ở lại Đông Hải, mặc dù có tu vi Thánh Cảnh viên mãn, nhưng chắc chắn kết cục cũng là một con đường chết.
Thực lực ngươi mạnh đi nữa, có thể đánh bao nhiêu Yêu Vương? Ba tên, hay là năm tên?
Nhưng Yêu Vương của Đông Hải ít nhất cũng phải mấy chục tên, hơn nữa bởi vì không cách nào tiến vào trận pháp, Thanh Thạch chẳng thể trốn đi đâu được, ngay cả cơ hội trở về Đông Châu cũng không có, cho nên chắc chắn phải chết.
Giây phút này, trong mắt Hồng Tôn đã không còn cười đùa cợt nhả thường ngày, mà tràn đầy sốt ruột và lo lắng, trong lòng không nhịn được tức giận mắng chửi.
“Mẹ nó đúng là đồ ngu, ngu xuẩn, mẹ nó ta thật muốn một phát đập chết ngươi, lần này xử lý sao đây?”
Hồng Tôn thật sự nóng ruột, mà lúc này, Giải Vương bị đánh lui bên kia cũng lấy lại tinh thần, nhìn Thanh Thạch đứng trước mặt mình, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
“Thanh Thạch!”
Ngay sau đó cúi đầu nhìn xuống dưới, sắc mặt u ám nói.
“Hồng Tôn!”
Ngay cả Phong Chủ của Thần Kiếm Phong cũng tới rồi, có thể nói trong lòng Giải Vương đang vô cùng khiếp sợ.
Nói như vậy, rõ ràng Thần Kiếm Phong này là có chuẩn bị mà đến, chẳng lẽ Đạo Nhất tông đã nhận ra cái gì?
Mà cùng lúc đó, Thanh Thạch lại quay đầu nhìn về phía Hồng Tôn, nói.
“Mau dẫn các đệ tử trở về, nơi này đã có ta chống đỡ.”
“Mẹ nó chứ, trước khi làm gì ngươi có thể nói với ta một tiếng hay không?”
Đối mặt với Thanh Thạch, Hồng Tôn không hề nghĩ ngợi đã tức giận mắng to.
Đương nhiên hắn ta biết, Thanh Thạch cởi bỏ Thiên Yên Đại Trận là để bảo vệ các đệ tử rút lui, nhưng sau đó hắn ta phải làm sao bây giờ?
Đôi mắt Hồng Tôn đỏ bừng, mà Thanh Thạch lại khẽ mỉm cười nói.
“Đã lúc này rồi mà ngươi còn muốn mắng ta?”
“Ta…”
“Được rồi, dẫn các đệ tử trở về, đừng quên ngươi chính là Phong Chủ của Thần Kiếm Phong.”
Thanh Thạch dùng tính mạng của mình mới có thể đổi được cơ hội rút lui cho mọi người, nghe vậy, Hồng Tôn nghiến răng, đưa mắt nhìn đông đảo đệ tử Thần Kiếm Phong xung quanh, cuối cùng trầm giọng nói ra.
“Lão già kia, chờ ta.”
Nói xong, muốn dẫn các đệ tử lùi về phía doanh trại.
Trông thấy đệ tử Thần Kiếm Phong muốn rời đi, Giải Vương lập tức gầm lên giận dữ, lần nữa phát động tấn công.
“Muốn đi? Đã hỏi bản vương chưa?”
“Không cần hỏi ngươi.”
Một giây sau, Thanh Thạch ra tay, lại đánh lui Giải Vương.
Chỉ có tu vi Yêu Vương Cảnh tiểu thành, đối mặt với Thanh Thạch đã Thánh Cảnh viên mãn, tất nhiên Giải Vương không phải là đối thủ.
Nhưng đây cũng chỉ là tạm thời, một khi các Yêu Vương khác của Thủy tộc trở về, Thanh Thạch chết chắc.
Trong lúc rút lui, Hồng Tôn liên tục nhìn lại, nhìn bóng lưng của Thanh Thạch, trong lòng Hồng Tôn đau buồn không thôi.
Đừng thấy ngày thường hắn ta và Thanh Thạch đấu đá chí chóe mà nhầm, đó cũng là một loại biểu hiện quan hệ thân thiết giữa hai người đấy.
Siết chặt hai tay, Hồng Tôn thét lớn.
“Lão già kia, đừng chết, chờ ta.”
Trong lòng đã quyết định, chờ đưa các đệ tử về doanh trại, hắn ta sẽ chạy tới, cho dù chết, hắn ta cũng sẽ không để lại Thanh Thạch một thân một mình đối phó với một đám Yêu Vương Thủy tộc, muốn chết thì hai huynh đệ cùng chết.
Nghe tiếng thét lớn từ đằng sau truyền đến, Thanh Thạch cười nói.
“Lão sâu rượu, chúng ta quen biết bao nhiêu năm rồi?”
“Không nhớ nữa, chắc là mấy nghìn năm.”
“Còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt, ngươi gọi ta thế nào không?”
Nghe vậy, Hồng Tôn im lặng, trong đầu bất giác nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau.
Khi đó mặc dù Thanh Thạch là tán tu, nhưng thực lực không hề yếu, lúc ấy bởi vì một gốc linh thảo mà hai người ra tay đánh nhau, Hồng Tôn vừa gia nhập Đạo Nhất tông bị Thanh Thạch đánh gần chết.
Nhưng cũng chính bởi vì như vậy, hai người mới kết thành bạn bè, mà khi đó, Hồng Tôn vẫn luôn gọi Thanh Thạch là Thanh ca.
Chuyện cũ thoáng hiện lên trong đầu, bản thân Hồng Tôn cũng sắp quên những chuyện này rồi, nhưng nhìn Thanh Thạch lại nghênh đón cú đánh của Giải Vương, cuối cùng Hồng Tôn lên tiếng gọi.
“Thanh ca!”
Thanh Thạch đang ngăn chặn cú đánh của Yêu Vương nghe thấy vậy, nụ cười bên khóe miệng càng thêm vui vẻ, trả lời.
“Hồng đệ!”
Trước kia, nếu Thanh Thạch xưng hô thế này, Hồng Tôn đã xù lông rồi, nhưng lúc này đây, Hồng Tôn lại gật đầu đáp lại.
“Ai…”
Giống như khi còn trẻ.