Thấy thế cục lại xoay chuyển trong chớp mắt, tất cả mọi người Đạo Nhất tông đã chết lặng. Từ ban đầu họ còn lo lắng cho đệ tử Ngọc Nữ Phong, nhưng tới giờ thì đã cảm thấy vốn nên như thế.

Hơn nữa, Lạc Hà Tông này làm sao vậy. Ngươi chơi bẩn không so được với người ta sao còn không nhớ kỹ?

Cứ đường đường chính chính đánh còn có khả năng thắng, chứ các ngươi đùa những trò mèo này còn không đủ cho Ngọc Nữ Phong chơi? Người ta có thể dễ dàng đâm trúng điểm thiếu hụt của ngươi.

Quả nhiên, kết quả chiến đấu vẫn là Ngọc Nữ Phong thắng.

Cuộc tỷ thí cuối cùng, có vẻ Lạc Hà Tông đã có kinh nghiệm, không ai bày trò gì nữa, thế nhưng Triệu Nhu đứng ra nói cho mọi người biết, dù vậy cũng vô dụng thôi.

Cho dù các ngươi có chơi bẩn hay quanh minh chính đại so tài thì kết quả vẫn không thay đổi. Ngọc Nữ Phong ta ăn chắc các ngươi rồi.

Sáu trận chiến toàn bộ đều thất bại. Tô Lạc Tinh thấy kết quả như vậy, mặt đen hơn đít nồi, đứng phắt dậy nói với Tề Hùng.

“Được, Đạo Nhất tông ngươi khá lắm, bổn tọa có việc quan trọng, cáo từ trước.”

Hắn không còn mặt mũi đứng xem tiếp. Tề Hùng thấy vậy thì tủm tỉm cười nói:

“Đệ tử quý tông không cần trị thương sao? Thương thế này cũng không nhẹ đâu, hay là ở lại Đạo Nhất tông ta an dưỡng một thời gian. Mạc Phong Chủ còn không mau dẫn đệ tử Lạc Hà Tông tới Bách Thảo Phong của ngươi, cẩn thận chăm sóc.”

“Vâng.”

“Không cần, đệ tử của Lạc Hà Tông ta, tự bổn tọa sẽ trị liệu cho họ. Không nhọc Tề Tông Chủ phí công.”

“Như vậy à…”

“Cáo từ.”

“À, Tô lão quái, ngươi đừng quên, đến lúc đó nhớ nói một câu, ít nhất để mọi người hiểu rõ, cẩn thận nhận lỗi.”

“Ngươi…”

Tô Lạc Tinh vốn đã quay người, nghe thấy lời này hận không thể quay lại bóp chết lão già Tề Hùng này.

Thế nhưng lý trí nói cho hắn biết, nơi này là Đạo NHất Tông, phải nhịn xuống.

Tô Lạc Tinh cắn răng rời khỏi Đạo Nhất tông.

Lúc này Tề Hùng sảng khoái vô cùng, hắn nâng chén với mọi người:

“Tới, chư vị, chúng ta cạn chén.”

“Tề Tông Chủ khách khí.”

Tô Lạc Tinh rời đi không khiến lễ mừng kết thúc, ngược lại nó càng náo nhiệt thêm, chủ yếu do Tề Hùng thoải mái.

Hắn vừa thoải mái mọi người cũng dễ chịu theo. Ngay cả các đệ tử Ngọc Nữ Phong như Chung Linh, Triệu Nhu,… cũng nhận được ban thưởng không ít.

Các nàng không ngờ được còn có niềm vui ngoài ý muốn như thế.

“Chư vị nếu không bận việc có thể ở lại Đạo Nhất tông ta du ngoạn vài hôm. Bên trong Đạo Nhất tông ta có không ít nơi phong cảnh đẹp.”

Trong Đạo Nhất tông một mảnh tươi vui mừng rỡ, bên Đông Hải, đệ tử Thần Kiếm Phong cũng vậy.

Trải qua một phen kịch chiến, Thủy Tộc con chạy con chết, quân lính tan ra.

Về phần tộc Giao Long trong cung thì mới đầu cũng bị giết không ít, nhưng sau đó Từ Kiệt nhận ra chỗ không ổn.

Số lượng tộc Giao Long vốn ít, nếu như giết hết vậy thì sau này phải làm sao? Hắn tìm Hồng Tôn nói:

“Sư tôn, không thể giết nữa.”

“Không thể giết cái gì?”

“Tộc Giao Long chứ còn gì nữa. Sư tôn nghĩ thử, số lượng tộc Giao Long vốn ít, nếu như chúng ta giết chết hết, vậy bây giờ có thể ăn ngập mồm thật, nhưng sau này thì sao? Chúng ta phải biết tiết kiệm, lên kế hoạch lâu dài.”

Hồng Tôn nghe vậy cũng gật đầu nói.

“Ừ, ngươi nói cũng có lý, ý của ngươi là?”

“Đệ tử cảm thấy chi bằng chúng ta bắt nhốt lại, tới lúc đó lén lút mang về tông môn, nuôi dưỡng giống như đám heo đỏ. Như vậy không phải chúng ta sẽ có thịt Giao Long ăn mãi sao?”

Mắt Hồng Tôn sáng rực, hắn nhìn Từ Kiệt đầy tán thưởng:

“Xem ra tiểu tử ngươi vẫn lanh lợi nhất. Sư tôn không nhìn lầm ngươi. Mau, đi nói cho mọi người không giết nữa mà bắt trói hết lại.”

Rất nhanh, đệ tử Thần Kiếm Phong chuyển từ giết sang bắt Giao Long.

Nói thật thì bắt giữ khó hơn giết chết nhiều. Nhất là khi gặp phải những con Giao Long ngang bướng có cốt khí, chúng thà chết chứ không muốn bị bắt.

Nhưng những phản khách của chúng trước mặt đệ tử Thần Kiếm Phong đều thành vô dụng hết.

Yêu Vương, Thiên Yêu, Địa Yêu nhà ngươi không ở đây, bọn họ thích trói là trói, không có vấn đề.

Trong nhất thời, khắp Long Cung tràn đầy tiếng rống giận dữ của Giao Long, chúng bị Khốn Yêu Thằng trói lại, sau đó bị đưa tới cạnh cửa để tiện canh giữ.

“Thả ta ra, đồ nhân loại đáng chết.”

“Có bản lĩnh tới giết ta đi.”

“Tộc Giao Long ta thà chết không chịu khuất phục.”

Chẳng qua đệ tử Thần Kiếm Phong không hề để ý tới gào thét của lũ Giao Long này. Họ đứng vây quanh chúng đi qua đi lại như đang phân chia gì đó.

“Con này là đực này.”

“Con này cũng thế.”

“Bên này có con cái.”

“Đực bên trái, cái bên phải, đừng nhầm.”

“Ai để con cái này bên trái thế? Đực hay cái còn sờ không ra à?”

“Xin lỗi tam sư huynh, vừa rồi ta sờ nhầm vào đuôi nó.”

“Cẩn thận một chút, sao có thể nuôi đực cái lẫn lộn với nhau được.”

Đám Giao Long bị đệ tử Thần Kiếm Phong giở trò bi phẫn không thôi. Đây là nhục nhã, là nhục nhã cho tộc Giao Long cao cao tại thượng bọn nó.

“Nhân loại đáng chết, Long Vương sẽ không tha cho các ngươi.”

“Nhất định Long Vương sẽ báo thù cho chúng ta.”

“Chờ ngày Đông Hải ta san bằng Đạo Nhất tông, chắc chắn ta sẽ nuốt sống hết bọn ngươi.”

Chẳng qua đệ tử Thần Kiếm Phong làm lơ những mắng chửi của chúng. Sau khi tách đực và cái ra, đám đệ tử nhìn số lượng chênh lệch giữa hai bên nhíu mày nói.

“Sao có ít con đực như vậy?”

Số rồng cái có tới vài nghìn con thế nhưng rồng đực chỉ có vẻn vẹn trăm con. Tỷ lệ chênh lệch này cũng hơi lớn quá rồi, sau này sao có thể sinh sôi nảy nở được?

“Vậy phối một đực mười cái, cứ mang về trước rồi tính sau.”

“Được.”

“Mọi người mau tới mang đám Giao Long này về doanh trại thôi. Những người khác thì kiểm tra lại xem còn cá lọt lưới không.”

Số Giao Long bắt được chỉ là số ít. Phần lớn Giao Long và Thủy Tộc sau khi biết chắc sẽ bại đã chuồn lẹ từ sớm.

Đông Hải lớn như vậy, đệ tử Thần Kiếm Phong muốn ngăn cũng không được.

Nhưng vậy thì lần này họ cũng kiếm đầy thùng đầy túi rồi.

Cũng là lúc nên kết thúc công việc quay về doanh trại, dù sao bốn phía xung quanh không còn bóng một con Thủy Tộc nào.

Ngay lúc đám đệ tử đang điều chỉnh lại, một luồng uy áp khủng bố buông xuống, Yêu Vương Thủy Tộc quay về.

Cảm nhận được hơi thở Yêu Vương, đám đệ tử thân truyền Triệu Chính Bình, Từ Kiệt phản ứng đầu tiên, nhanh chóng hô lớn:

“Vào doanh trại, mau vào doanh trại.”

Hiển nhiên Yêu Vương vừa tới là con yêu vương tộc Cự Giải. Nó vừa đến nơi, chứng kiến Long Cung hỗn loạn như vậy thì choáng váng ngay tại chỗ, đây là bị người trộm nhà sao?

Nó nhìn theo đám đệ tử Thần Kiếm Phong đang liều mạng chạy trốn, tức giận quát.

“Kẻ trộm to gan. Các ngươi muốn chết, mau chết đi cho bổn vương.”

Xong thật rồi, sự việc còn thảm hơn so với dự tính của Long Vương. Gì mà ngăn cản tám ngày chứ, bây giờ mới có vài ngày mà Long Cung đã không còn rồi.

Việc này nói thế nào đây?

Kỳ thật Giải Vương nghĩ nhiều rồi, không cần nó tới bẩm báo đâu. Bởi vì lúc này lão Long Vương đã mang theo một đám Yêu Vương quay trở về rồi.

Số Giao Long trốn ra được không ít, ngoài ra còn rất nhiều Thủy Tộc khác, nên chuyện Long Cung bị người tấn công đã sớm truyền ra.

Lão Long Vương vừa nghe tới Long Cung bị trộm thì ngay lập tức ngồi không yên. Nếu như nhà bị mất vậy dù phá được trận pháp thì cũng thiệt lớn, chúng đi lên mặt đất làm một con rồng cạn sao?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play