Nhìn thấy những núi trùng núi cỏ này, mấy Trưởng Lão Chấp Sự đều im lặng, một lát sau, Trưởng Lão cầm đầu mới lên tiếng.
“Nha đầu, các ngươi thiếu điểm tông môn lắm sao?”
Lời này đã uyển chuyển lắm rồi, nhưng nghe vậy, Chung Linh lại tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, nói.
“Lời này của Trưởng Lão có ý gì? Đệ tử hoàn toàn không hiểu.”
“Bản thân ngươi cũng rõ rồi, bây giờ còn muốn chống chế?”
Nhìn những núi linh trùng này, Trưởng Lão trầm giọng nói, đồng thời, chẳng biết lúc nào trong tay đã giấu một khối Lưu Âm Thạch.
Liên quan tới lời đồn về Ngọc Nữ Phong, tất nhiên hắn ta cũng từng nghe nói, kết hợp với cảnh tượng trước mắt, Trưởng Lão này gần như chắc chắn, những đệ tử Ngọc Nữ Phong này muốn đen ăn đen.
Không biết bắt nhiều linh trùng như vậy từ nơi nào tới, muốn kiếm điểm tông môn từ bọn họ, đùa à, hơn ngàn vạn linh trùng, dựa theo tỷ lệ mười con một điểm tông môn, vậy mẹ nó cũng là hơn trăm vạn điểm rồi.
Cho dù Luyện Đan Sư bọn họ khá giàu có, nhưng điểm tông môn này cũng không phải từ trên trời rơi xuống, đó cũng là bọn họ nhọc nhằn vất vả luyện từng lò từng lò đan dược mới có.
Cho nên bên ngoài tỏ vẻ ung dung thản nhiên, nhưng bên trong đã âm thầm chuẩn bị lưu trữ chứng cớ, chỉ cần Chung Linh dám thừa nhận một câu, vậy bọn họ sẽ gặp nhau ở Chấp Pháp Đường.
Tự cho là đã làm không chê vào đâu được, nhưng Chung Linh sớm đã nhìn thấu tất cả, ánh mắt lơ đãng liếc qua ống tay áo của Trưởng Lão này, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
“Trưởng lão có ý gì? Bọn ta khổ cực vất vả một tháng, không phải ngươi muốn quỵt nợ đấy chứ? Nếu là như vậy, đệ tử chỉ có thể mời Trưởng Lão đến Chấp Pháp Đường một chuyến.”
Giỏi lắm, mình còn chưa nói được gì thì đã bị quật ngược trước rồi.
Sắc mặt Trưởng Lão sầm lại, mà Chung Linh thì tràn đầy tự tin, Trưởng Lão đại nhân, ngươi còn muốn đấu với bọn ta sao? Chút thủ đoạn này của ngươi, mẹ nó Thần Kiếm Phong cũng từng chơi rồi.
Khi đó bà đây không đấu lại đám cặn bã Thần Kiếm Phong đó, nhưng đối phó với ngươi thì vẫn dư sức, muốn chơi ta? Hừ, không có cửa đâu.
Đã bắt trúng thóp của Trưởng Lão này, mà lúc này, rõ ràng Trưởng Lão này cũng hơi nóng nảy.
Thế mà nha đầu này lại không làm theo lẽ thường, lão phu đã chuẩn bị cả Lưu Âm Thạch, vậy mà nhoáng cái ngươi đã đảo khách thành chủ.
Nhưng vẫn không từ bỏ, nhìn những núi linh trùng kia, Trưởng Lão vẫn muốn tiếp tục giãy giụa.
“Nha đầu, lời này của ngươi là không thật thà rồi, chỉ vài mảnh vườn thuốc, sao có thể có hơn ngàn vạn linh trùng, nếu thật sự như vậy, vườn thuốc này của bọn ta còn có thể trồng ra linh dược hay sao?”
“Ta cũng không biết, dù sao đệ tử cũng không phải Luyện Đan Sư.”
“Ngươi giỏi lắm, vậy Địa Viêm Trùng này là thế nào?”
“Thế nào là thế nào?”
“Địa Viêm Trùng chỉ sống trong dung nham địa mạch, sao lại xuất hiện bên trong vườn thuốc, nha đầu, lần này ngươi còn lời gì để nói?”
“Ta không biết, hơn nữa thiên hạ to lớn không thiếu cái lạ, biết đâu lại là biến dị.”
“Biến dị? Được, một con có thể biến dị, nhưng cả ngọn núi này đều là Địa Viêm Trùng, ngươi giải thích như thế nào?”
“Có thể là cả nhà? Truyền thừa huyết mạch?”
Một hồi tranh luận gay gắt, Chung Linh chính là hỏi cái gì cũng không biết, dù sao bất kể ngươi nói cái gì, những linh trùng và cỏ dại này cũng đều từ vườn thuốc mà ra, những cái khác ta không biết.
Thấy Chung Linh khó chơi, Trưởng Lão này hoàn toàn nóng nảy, đã tức đến nổ phổi.
“Nói như thế nào thì lão phu cũng là trưởng bối của ngươi, nha đầu ngươi thật sự muốn chơi ta?”
“Trưởng lão nói gì vậy, ta không hiểu lắm, nhưng nếu ngươi có thắc mắc gì, vậy có thể đến Chấp Pháp Đường, để Chấp Pháp Đường điều tra, nhưng trước đó, Trưởng Lão nên thanh toán điểm tông môn đã, dù sao đây cũng là kết quả cố gắng suốt một tháng của tỷ muội bọn ta.”
“Ta…”
“Hay là Trưởng Lão muốn quỵt nợ? Nếu là như vậy, đệ tử cũng chỉ có thể đến Chấp Pháp Đường thôi.”
Hoàn toàn bị bắt bí, cuối cùng, Trưởng Lão và mấy Chấp Sự khác đành phải tức giận thanh toán điểm tông môn.
Hơn một trăm vạn đấy, mấy người dốc hết vốn liếng, lúc này mới miễn cưỡng góp đủ.
Tức tới nổ phổi, cuối cùng Lưu Âm Thạch bị Trưởng Lão ném vỡ, giận dữ hét lên.
“Ta cần ngươi làm gì.”
Chấp Pháp Đường và Bách Thảo Phong đều có người tức đến nổ phổi. Mà lúc này còn một nơi khác cũng truyền ra những tiếng gào thét, đó chính là Thần Kiếm Phong.
Vẫn luôn chuẩn bị lễ mừng hoan nghênh Thanh Thạch, sau mấy tháng cũng sắp hoàn thành, thiệp mời đều đã được gửi đi, người của các thế lực lớn sẽ đến tham gia.
Nhưng lễ mừng sắp đến, Chấp Sự bên dưới lại nói với Tề Hùng rằng không tìm được hai người Thanh Thạch và Hồng Tôn.
“Ngươi nói cái gì? Không tìm thấy? Một người lớn như vậy, ngươi lại nói với ta là không tìm thấy?”
“Tông chủ, ta đến động phủ của đại Trưởng Lão Thanh Thạch và Phong Chủ Hồng Tôn, nhưng không thấy trả lời, trận pháp mở ra, ta cũng không vào được.”
Chấp Sự bất đắc dĩ nói, ba ngày trước hắn ta đã đến Thần Kiếm Phong rồi.
Từ đó đến nay chạy không dưới mấy chục lần, nhưng đều không có người nào trả lời, cũng không cách nào đi vào.
Nghe vậy, Tề Hùng hít sâu một hơi, nhìn chủ tọa đại Trưởng Lão Ngô Thọ, nói.
“Sư đệ, đi một chuyến cùng ta, ta thấy hai người này bế quan tới ngốc luôn rồi.”
Nghe vậy, Ngô Thọ gật đầu, sau đó, hai người đích thân đến Thần Kiếm Phong.
Quả nhiên toàn bộ Thần Kiếm Phong không có một ai, từ Trưởng Lão đến Chấp Sự, toàn bộ đều bế quan.
Yên tĩnh cùng cực, không một bóng người.
Hai người đi thẳng đến động phủ của Thanh Thạch, Tề Hùng
“Thanh Thạch đạo hữu, ta là Tề Hùng, mong ngươi mở trận pháp, ta muốn trao đổi với ngươi về chuyện liên quan đến lễ mừng.”
“Thanh Thạch đạo hữu, ngươi đâu rồi?”
“Thanh Thạch đạo hữu.”
“Mong ngươi mở trận pháp ra.”
“Thanh Thạch, rốt cuộc ngươi có trong đó hay không?”
“Thanh Thạch, mở trận pháp ra.”
“Mở trận pháp ra.”
“Ngươi mau mở cửa ra cho ta.”
Lúc đầu còn dùng lời nhỏ nhẹ, dù sao cũng là vừa mới gia nhập tông môn, vẫn muốn mang lại cho người ta cảm giác hiền lành.
Nhưng thời gian dần trôi, Tề Hùng dần trở nên nóng nảy, lúc sau, nói là phát động trận pháp, thẳng thà nói là công kích trận pháp, ngay cả linh lực cũng vận chuyển rồi.
Trận pháp bị Tề Hùng đánh cho lung lay sắp đổ.
“Mẹ nó ngươi còn không mở cửa, ta sẽ xông vào.”
“Thanh Thạch, mở cửa ra cho ta.”
“Ta lấy thân phận Tông Chủ của Đạo Nhất tông ra lệnh cho ngươi, mở cửa ra cho ta.”
“Giỏi, đây là ngươi…”
Hoàn toàn không thấy trả lời, thấy Tề Hùng thật sự muốn phá cửa, Ngô Thọ vội vàng tiến lên khuyên ngăn.
“Sư huynh ngươi bình tĩnh chút, có lẽ Thanh Thạch đạo hữu đang lúc mấu chốt, chúng ta cứ cưỡng ép phá cửa như vậy thì rất không tốt, hay là đến chỗ Hồng Tôn sư đệ đợi xem.”
Cưỡng ép xông vào động phủ của người ta quả thật là hành vi cực kỳ không lễ phép, nghe vậy, Tề Hùng dần bình tĩnh lại, mặc dù vẫn ôm một bụng tức giận, nhưng vẫn gật đầu nói.
“Được, vậy nghe theo lời sư đệ.”
Sau đó, hai người tới động phủ của Hồng Tôn, lần này Ngô Thọ chủ động tiến lên, động vào trận pháp.
“Hồng Tôn sư đệ, ngươi đâu rồi?”
“Mong sư đệ mở trận pháp.”
“Sư đệ, ngươi mở trận pháp ra, sư huynh có chuyện muốn nói cùng ngươi.”
“Sư đệ mau mở trận pháp.”
“Hồng Tôn, mở trận pháp ra cho ta, ta có chuyện muốn nói.”
“Mẹ nó ngươi mở cửa ra.”
“Hồng Tôn, mẹ nó ngươi chết ở đó rồi à, mở trận pháp ra cho ta.”
“Hồng Tôn, ngươi đừng có mà giả ngu, mở cửa.”