Tiếng rống giận dữ mang đầy bi phẫn truyền ra từ trong chuồng ngựa. Vài đệ tử đi ngang qua nghe được thì thắc mắc không.

“Chấp Sự chuồng ngựa sao thế?”

“Không biết nữa.”

Trong giây lát, đánh giá của Chấp Sự chuồng ngựa dành cho đệ tử Ngọc Nữ Phong đã xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ.

Bọn họ còn quá đáng hơn đệ tử Thần Kiếm Phong.

Tốt xấu Thần Kiếm Phong người ta chỉ không cho ngựa uống nước nghỉ ngơi.

Thế nhưng các ngươi thì sao, dám cho ngựa ăn Nhiên Huyết Đan, quả thực không phải người nữa.

Chấp Sự nhìn từng con yêu mã mệt mỏi rã rời thì có ý tưởng muốn chết cho xong. Chức Chấp Sự chuồng ngựa này hắn không làm nổi nữa.

Lúc trước có Thần Kiếm Phong, hiện giờ có Ngọc Nữ Phong còn ác hơn. Hắn thật sự lo lắng có một ngày những con yêu mã này đột tử mất.

Chấp Sự ngồi xổm xuống, dịu dàng vuốt ve đầu ngựa. Con ngựa như cảm nhận được bàn tay ấm áp của Chấp Sự, nước mắt nó trào ra nhanh chóng.

Chấp Sự thấy thế thì cũng không nhịn được, một người một ngựa ôm nhau khóc rống:

“Mã nhi ơi, ta xin lỗi ngươi, ta không chăm sóc tốt ngươi khiến ngươi suýt bị người làm hại…”

“Hí…hí…”

Ngựa yêu nghe vậy cũng đau buồn khóc rống.

Ngô Chấp Sự ở bên thấy thế thì vỗ vai Chấp Sự chuồng ngựa an ủi.

“Ngươi cũng không cần lo lắng quá, lúc trước cho nó dùng Hồi Linh Đan hơn nữa con truyền linh lực cho nó nên sẽ không có vấn đề gì đâu. Những con yêu mã này nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏe.”

Nhưng mà hắn vừa nói xong thì Chấp Sự chuồng ngựa quay ngoắt đầu lại, hai mắt đỏ tươi.

“Không phải ta, ta không cho yêu mã ăn Nhiên Huyết Đan, tất cả do đám súc sinh Ngọc Nữ Phong kia làm ra hết. Ta…”

Nói tới đây hắn khóc không thành tiếng. Ngô Chấp Sự thấy thế thì cau mày trầm mặc cẩn thận nói:

“Nếu không để ta xem giúp ngươi…?”

“Cút, cút đi…”

Tiếng rống giận dữ lại vang lên lần nữa. Có thể bởi lửa giận công tâm, Chấp Sự chuồng ngựa chỉ thấy ngực tê dại, gần như không thở nổi.

Ngô Chấp Sự vội đút một viên Hộ Tâm Đan cho hắn lúc này mới đỡ hơn.

“Ngươi đừng kích động quá.”

“Đi, ngươi đi đi…”

Hắn không muốn gặp bất cứ ai, chỉ muốn ở cùng một chỗ với yêu mã của mình.

Cuối cùng Ngô Chấp Sự khẽ thở dài một hơi, để lại một bình Hộ Tâm Đan, rời đi.

“Haiz, chuồng ngựa có áp lực lớn vậy sao?”

Sau một tháng, số đệ tử tới Chấp Pháp Đường tố cáo nối liền không dứt, không có ngoại lệ tất cả đều cáo Ngọc Nữ Phong.

Để kiếm điểm tông môn, đệ tử Ngọc Nữ Phong phải nói là không từ thủ đoạn, không kiêng nể gì.

Mẹ nó, thiếu mỗi việc ngang nhiên cướp đoạt là các nàng chưa làm thôi.

Đối với việc này, Thạch Tùng chỉ thấy đầu lại to gấp đôi. Hắn muốn tìm Bách Hoa sự muội trò chuyện thì nàng vừa lúc không ở trong tông môn.

Hắn lại tìm tới đại tư tỷ Triệu Nhu của Ngọc Nữ Phong nói mấy câu, thế nhưng lần nào Triệu Nhu cũng chỉ nở nụ cười gật đầu, sau đó thì không có thay đổi gì.

Một tháng ngắn ngủi, Thạch Tùng già đi không biết bao nhiêu tuổi.

“Nhị sư huynh, ngươi sao vậy? Bị thương ở đâu à?”

Ngay cả Tam Trưởng Lão nhìn thấy hắn cũng hoảng sợ vội vàng hỏi thăm.

Nhưng Thạch Tùng chỉ tức giận chửi thẳng mặt:

“Thương con mẹ nhà ngươi…”

“Nhị sư huynh, tu sĩ sao có thể nói lời thô tục như vậy?”

Tam Trưởng Lão thấy hắn mở miệng là chửi bậy, vội vàng khuyên nhủ.

“Cút.”

Thạch Tùng thấy vậy thì càng tức, quát to một tiếng.

Bản thân lão già này sống thoải mái, sau khi hắn nói với Bách Hoa sư muội thì đệ tử Ngọc Nữ Phong không tới Nhiệm Vụ Đường nữa.

Thế nhưng Chấp Pháp Đường của mình thì không giống, ngày nào cũng bị đảo lộn khói bụi mù mịt.

Hơn nữa Thạch Tùng còn phát hiện một vấn đề. Đang ra lúc đầu có hai người bọn họ cùng chịu khổ đấy, nhưng bây giờ chỉ còn mình hắn là xui xẻo.

Hắn nhìn Tam Trưởng Lão nhàn nhã ung dung trải qua từng ngày càng thêm khó chịu.

Vì vậy thái độ của hắn với Tam Trưởng Lão cũng không tốt được.

Tam Trưởng Lão biết vì sao Thạch Tùng tức giận, hắn nở nụ cười ngồi xuống bên cạnh.

“Nhị sư huynh đừng tức giận, ta có lòng tốt tới thăm ngươi còn gì.”

“Thăm ta làm mẹ gì. Có bản lĩnh ngươi tới thăm Ngọc Nữ Phong đi. Số ta là số chó à không biết? Lớn tuổi rồi còn không được yên thân, vừa mới đuổi được Thần Kiếm Phong, lại có một Ngọc Nữ Phong tới. Có phải ông trời cố ý chơi ta không?”

“Nhị sư huynh cẩn thận lười nói, sao có thể đổ tội cho thiên đạo.”

“Nếu ông trời có mắt vậy sớm ngày trừng phạt lũ khốn này đi.”

Thạch Tùng bất lực phàn nàn.

Ngay khi hai người đang nói chuyện, thung lũng Bách Thảo Phong, mấy vị Trưởng Lão và Chấp Sự của Bách Thảo Phong tới đây nghiệm thu vườn thuốc.

Họ mang vườn thuốc của mình giao cho đám Chung Linh chăm sóc một tháng, hôm nay vừa tới thời gian.

Đoàn người vừa tới cửa thung lũng, đám Chung Linh đã đứng đợi sẵn, hai bên hàn huyên vài câu sau đó tiến vào.

Đi qua từng vườn thuốc một các Trưởng Lão, Chấp Sự hài lòng không thôi.

Với tư cách Luyện Đan Sư, bọn họ liếc mắt có thể nhìn gia đám Chung Linh chăm sóc vườn thuốc rất tốt., phải nói là hoàn mỹ vô cùng không có khuyết điểm.

Vườn thuốc do đám đệ tử tạp dịch trước kia chăm sóc quả thực không sao sánh nổi, cách biệt như trời với đất.

Sau một hồi kiểm tra, mọi người mở miệng khen ngợi:

“Không tệ, không tệ, lão phu còn chưa gặp qua ai chăm sóc vườn thuốc tốt tới vậy.”

“Đúng vậy, xem ra nha đầu ngươi nói không sai. Việc chăm sóc vườn thuốc này phụ nữ làm cẩn thận hơn đàn ông.”

“Được, ta rất hài lòng.”

Chung Linh nghe mọi người khích lệ thì nở nụ cười, không kiêu ngạo, không nịnh nọt nói:

“Đa tạ chư vị Trưởng Lão khen ngợi, đây là bổn phận của đệ tử.”

“Ha ha, ngươi khiêm tốn quá. Thôi được rồi, nếu như không còn vấn đề gì vậy tính điểm tông môn thôi.”

Trưởng lão dẫn đầu cười vang nói, thậm chí trong lòng ông còn đang nghĩ đợi lát nữa có nên thưởng cho các nàng một ít điểm tông môn không, dù sao các nàng cũng hoàn thành tốt công việc.

Ngay cả Luyện Đan Sư thất phẩm như hắn cũng không tìm ra bất cứ khuyết điểm nào, có thể thấy được các nàng cố gắng ra sao.

Hơn nữa việc chăm sóc vườn thuốc này vừa vất vả lại buồn chán, điểm tông môn cũng ít tới đáng thương. Đám Chung Linh toàn là đệ tử thân truyền, đệ tử nội môn, hắn cho thêm một ít điểm tông môn cũng không có gì đáng trách.

Nhưng mà, ý nghĩ của vị Trưởng Lão này không duy trì lâu được. Khi hắn chứng kiến từng đống linh trùng và cả dại chất cao như núi thì cả người không ổn.

“Chung Linh nha đầu, đây là…?”

“À, đây là số cỏ dại và linh trùng chúng ta tiêu diệt trong một tháng này. Trưởng lão tời nhìn một cái, nếu như không có vấn đề vậy thì thanh toán điểm tông môn đi.”

Trưởng lão nghe vậy thì trừng mắt nhìn mấy “ngọn núi” cao trót vót kia.

“Ông trời của ta, chỗ này có bao nhiêu linh trùng đây?”

“Cũng không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có mười ba triệu hai trăm năm mười nghìn con.”

Hơn mười triệu linh trùng!

Không chỉ vị Trưởng Lão này mà tất cả các Chấp Sự bên cạnh cũng trợn tròn mắt.

Trong đây có nhiều linh trùng như vậy sao?

“Đây là linh trùng sinh ra trong vườn thuốc sao? Nếu có hơn mười triệu linh trùng như vậy còn trồng nổi linh dược sao?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play