Trong doanh trại, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy đệ tử Thần Kiếm Phong đỏ bừng hai mắt, không ngừng rơi lệ.
“Ngươi còn nói ngươi không khóc?”
Những đệ tử bệnh nặng nằm trên giường không cách nào vào nhà bếp, tất nhiên cũng không biết là chuyện gì xảy ra.
Điều này lại càng khiến bọn họ sốt ruột.
“Sư huynh, rốt cuộc là sao vậy? Ngươi nói đi, chẳng lẽ sư huynh đệ đồng môn mà cũng muốn giấu giếm?”
“Không có chuyện gì, thật sự không có chuyện gì, chỉ là ăn cơm thôi.”
“Ăn cơm? Không thể nào, tay nghề của Trường Thanh sư đệ tốt như vậy, sao có thể ăn tới khóc luôn rồi.”
“Chính là bởi vì ngon quá nên khóc đấy.”
“Sư huynh, ngươi cảm thấy sư đệ ta rất ngu ngốc hả?”
“CMN!”
Giải thích thế nào cũng không thông được, lúc này trận bia trong doanh trại bỗng phát ra ánh sáng đỏ, thấy vậy, đông đảo đệ tử có thể hoạt động đều giật nảy mình, sau đó nhanh chóng chạy ra bên ngoài doanh trại.
“Sư huynh có việc, trở lại rồi nói, ngươi gặm xương cá này trước đi, sư huynh đặc biệt mang về cho ngươi đấy.”
Nhìn mọi người rời đi, đệ tử nằm trên giường bệnh cuống lên.
“Này, rốt cuộc là thế nào?”
Bọn họ không xuống giường được, căn bản không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, luôn cảm thấy dường như mấy ngày nay đã xảy ra chuyện lớn, đáng giận là thân thể này lại không có chút sức lực nào.
Bên ngoài doanh trại, dựa theo kế hoạch đã vạch sẵn, mỗi đệ tử đều có nhiệm vụ của riêng mình, thoáng chốc đã ẩn nấp xong xuôi.
Một bên khác, sáu vạn Thủy tộc vừa tiến vào doanh trại gần biển đã đi thẳng vào trong, dẫn đầu là mấy cường giả trẻ tuổi của Giao Long nhất tộc.
Suốt dọc đường, xung quanh luôn rất yên tĩnh, một con Giao Long trong đó cảm thấy kỳ lạ, nói.
“Không phải Tam thái tử nói là vẫn đang chiến đấu ác liệt à? Vì sao lại yên tĩnh như vậy.”
“Đúng là hơi kỳ lạ? Chẳng lẽ đã đánh hạ doanh trại gần biển rồi?”
“Đi xem thử là biết ngay.”
Nhận ra có gì đó kỳ lạ, nhưng chưa từng nghĩ là sẽ thua, nên cũng không coi là chuyện đáng kể gì.
Đang đi, phía trước chợt bộc phát ra vô số tia sáng của trận pháp và phù trận, trong nháy mắt, đông đảo Thủy tộc đều bị ảnh hưởng.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Mai phục, cẩn thận, có mai phục.”
“Là đệ tử Thần Kiếm Phong?”
Hoàn toàn không chút phòng bị, ngay khi Thủy tộc hoảng sợ, càng ngày càng nhiều bẫy rập được khởi động.
Đa dạng phong phú, rất nhiều thủ đoạn, trực tiếp khiến những Thủy tộc này choáng váng.
Không phải chúng nó đến để chi viện cho Tam Thái Tử Giao Mân à? Vì sao tự rơi vào vòng vây rồi?
“Đáng chết, Tam Thái Tử đang ở nơi nào?”
“Đây là mai phục do đệ tử Thần Kiếm Phong bố trí? Không phải bọn họ vẫn đang chiến đấu ác liệt sao? Lấy đâu ra thời gian bố trí những thứ này?”
Tình huống này hoàn toàn không giống với những gì đã nói trước đó.
Người còn chưa được gặp mà đã thương vong nặng nề, bên kia, trên tường thành, đám đệ tử thân truyền Triệu Chính Bình nhìn cảnh tượng nơi xa, trên mặt ai nấy đều lộ ra nụ cười tự tin.
“Quả nhiên những Thủy tộc này căn bản không đề phòng.”
“Đó là tất nhiên, Vương Dao sư muội đích thân ra tay, chắc chắn không thành vấn đề rồi.”
“Tam sư huynh quá khen, ta cũng chỉ là lợi dụng thời cơ để bày kế thôi.”
“Ôi, Vương Dao sư muội không cần khiêm tốn, đây vốn là công lao của ngươi.”
“Được rồi, giải quyết xong nguyên liệu nấu ăn rồi nói tiếp, báo cho tất cả mọi người hành động theo kế hoạch.”
“Được.”
Còn chưa làm rõ được trận pháp, phù trận là thế nào thì lúc này, không khí xung quanh đột nhiên truyền đến mùi thơm thoang thoảng.
Mùi thơm này hơi kỳ lạ, không quá nồng nặc, bay theo chiều gió.
“Mùi gì vậy?”
“Mùi thơm từ nơi nào tới?”
“Không hay rồi, có độc.”
Ban đầu vẫn chưa nhận ra, mãi đến khi có Thủy tộc phát hiện, cùng với mùi thơm này xuất hiện, thoáng chốc toàn thân chúng nó đã tê dại, mềm yếu, vô lực.
Phù trận và trận pháp vẫn chưa đủ, giờ lại còn thêm cả hạ độc nữa.
Lần này, đông đảo Thủy tộc hoàn toàn hoảng hốt, đặc biệt là còn chưa nhìn thấy kẻ địch, đầu tiên bị bẫy rập thu thập, thương vong gần nửa.
Bây giờ thì ngay cả thủ đoạn hèn hạ vô sỉ như hạ độc cũng sử dụng.
Khiến chúng nó tức giận nhất là đến bây giờ còn chưa thấy bóng dáng đệ tử Thần Kiếm Phong đâu.
“Ra đây, có bản lĩnh hạ độc, không có bản lĩnh đánh một trận sao?”
“Hèn hạ vô sỉ, hèn hạ vô sỉ.”
Các Thủy tộc tức giận chửi ầm lên, nhưng hoàn toàn không có người nào đáp lại chúng nó.
Hèn hạ vô sỉ? Ngươi có thấy ai nói lý lẽ, nói công bằng với nguyên liệu nấu ăn không?
Quả thật là chuyện cười mà.
Đệ tử Thần Kiếm Phong không hề để ý đến những Thủy tộc này, chỉ lặng yên chờ đợi thời cơ.
Đám người Triệu Chính Bình vẫn luôn đứng trên tường thành phát tín hiệu, thấy vậy các đệ tử mới giết ra từ hai bên.
Mà lúc này đám Thủy tộc sớm đã tê dại vì Thiên Ma Tán, bao gồm cả mấy con Giao Long dẫn đầu kia.
Nhìn thấy đông đảo đệ tử Thần Kiếm Phong giết ra, các Thủy tộc hoàn toàn tuyệt vọng.
“Đáng chết, loài người các ngươi quả nhiên hèn hạ.”
“Có bản lĩnh đánh một trận công bằng, dùng những thủ đoạn thấp hèn như bẫy rập, hạ độc thì có gì tài ba.”
“Tam Thái Tử đâu, các ngươi làm gì Tam Thái Tử rồi?”
Chuyện đã đến nước này, các Thủy tộc biết chúng nó trúng kế rồi, từ đó cũng đoán được có lẽ Tam Thái Tử lành ít dữ nhiều.
Chuyện này rất kỳ lạ, nhưng bây giờ cũng không có thời gian cho chúng nó suy nghĩ, bởi vì đệ tử Thần Kiếm Phong đã rút kiếm giết tới.
“Mọi người chú ý chút, đừng để có cá lọt lưới.”
“Giết! giết!”
Quả thật chính là cuộc thảm sát nghiêng về một bên, cho dù mấy con Giao Long còn muốn đấu tranh thêm nữa.
Nhưng đối mặt với đám đệ tử nội môn, cũng chỉ hai ba nhát là xong đời.
Chỉ là giết rồi cứ giết, có đệ tử phát hiện không hợp lý.
“Không đúng, đây không chỉ năm vạn đâu nhỉ?”
“Hình như là vậy.”
Trong ‘truyền tin’ của Vương Dao nói rõ là năm vạn, các đệ tử đều biết trước rồi, nhưng bây giờ xem ra, số lượng này không đúng.
Các đệ tử nghi ngờ, Thủy tộc này có ý gì? Mãi đến khi Từ Kiệt chạy đến mắng mọi người.
“Nhiều hơn bộ không tốt sao, Thủy tộc người ta đưa than sưởi ấm, các ngươi lại còn ghét bỏ? Nghĩ quái gì vậy.”
Đúng vậy, số lượng nhiều là chuyện tốt mà, đây đều là nguyên liệu nấu ăn thượng hạng đó.
Trong lúc nhất thời, đông đảo đệ tử vừa giết chóc vừa vui vẻ nói.
“Cảm tạ Thủy tộc Đông Hải.”
“Ta đã nói rồi, lão Long Vương này cũng không tệ lắm.”
“Không tệ không tệ, thoáng cái con đường này đã rộng mở.”
“Không hổ là tứ đại Yêu tộc Đông Châu, lề lối cũng không tầm thường.”
Nhìn các đệ tử Thần Kiếm Phong vừa giết chóc vừa khen ngợi, các Thủy tộc đều ngỡ ngàng ngơ ngác.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, e rằng chúng nó còn thật sự cho rằng Đạo Nhất tông và Thủy tộc Đông Hải đã bắt tay giảng hỏa, kết thành đồng minh!
Nhưng mẹ nó các ngươi vừa tàn sát vừa ra sức khen ngợi Thủy tộc Đông Hải ta như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?
“A, Đạo Nhất tông, Thần Kiếm Phong, muốn giết cứ giết, sao ngươi dám sỉ nhục Thủy tộc Đông Hải ta, sỉ nhục Giao Long nhất tộc ta, sỉ nhục Long Vương đại nhân ta như vậy.”
Một con Giao Long toàn thân đã không còn sức, nhưng vẫn tức giận quát lớn, trong giọng nói tràn đầy bi thương.
Ngươi muốn giết cứ giết, nói những lời đau tim này là có ý gì?
Mà đối với điều này, đệ tử Thần Kiếm Phong không hề phản bác, thậm chí còn chủ động nhận sai.
“Đúng đúng đúng, là lỗi của ta, trước đó nhìn nhầm lão Long Vương rồi, lão Long Vương uy vũ…”
“Ngươi… phụt!”
Trong mắt tràn đầy lửa giận, nhưng còn chưa kịp mở miệng, một thanh trường kiếm đã xuyên qua trái tim của nó, mà người ra tay chính là tên đệ tử luôn miệng nói xin lỗi kia.
Nói lời xin lỗi chân thành nhất, nhưng ra tay cũng tàn nhẫn nhất.
Nhưng mà có sao nói vậy, những lời các đệ tử Thần Kiếm Phong nói tuyệt đối là thật lòng thật dạ, ngươi nhìn lão Long Vương người ta đi, ra tay hào phóng vậy mà, không hổ là nhân vật lớn thống lĩnh Đông Hải, người ta có thể làm tộc trưởng của Giao Long nhất tộc cũng không phải là không có đạo lý.
Ít nhất là như vậy trong mắt đệ tử Thần Kiếm Phong.