2.
Con trai độc nhất của Trấn Bắc Tướng quân, người đã hôn mê hơn một tháng, cuối cùng cũng tỉnh lại. Ngự y do hoàng đế phái tới đóng giữ ở phủ thở phào nhẹ nhõm, xác nhận vết thương ngoài của Trần Diễn đã hoàn toàn hồi phục, nhưng ký ức bị mất đi. Y vội vã trở về cung báo cáo.
Toàn bộ Tướng quân phủ như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài, mọi người vội vàng xoay quanh Trần Diễn.
Ta đứng nép bên một chiếc bình gốm xanh cao ngang người ở góc phòng, giả bộ như mình cũng là một chiếc bình hoa khác.
Phải mất nửa canh giờ, bọn họ mới nhớ ra sự tồn tại của ta.
Trần Diễn sau khi hỏi xong mấy câu: “Ngươi là ai?”, “Ta là ai?”, “Nàng là ai?” rồi uống hết một bát cháo kê, liền chỉ vào ta mà nói với Trần quản gia:
“Nương tử của ta chỉ có thể là Kiều Kiều, đuổi nàng ta ra khỏi Tướng quân phủ.
Một tân nương mang theo dao găm xung hỷ? Chẳng phải là thích khách sao?”
Kiều Kiều!
Hóa ra hắn đã có nương tử. Nhưng nàng ở đâu? Hắn còn không nhớ nổi bản thân là ai, vậy mà vẫn không quên được “Kiều Kiều” này, chắc hẳn tình cảm của họ rất sâu nặng.
Vậy là ta đã chen chân vào rồi sao?
Ta sờ sờ cái bụng đang kêu rột rột, trong lòng nghĩ: Người đã tỉnh, nhiệm vụ của ta xem như hoàn thành. Hắn có nương tử rồi, ta có thể công thành thân thoái. Tĩnh Vân sư thái còn đang đợi ta về cạo đầu quy y nữa kia.
Ta lấy con dao trong ngực đưa cho Trần quản gia:
“Một thân một mình lên đường, mang dao theo phòng thân thôi.”
Ta đã nghe kể về bi kịch của Trấn Bắc Tướng quân và phu nhân khi họ gặp nạn trên đường từ biên ải về kinh. Trần Diễn bị trọng thương hôn mê, cần có người xung hỷ để cứu mạng.
Người ta đã đề cử tám cô nương, trong đó bốn người chết bất đắc kỳ tử, ba người trọng thương, còn một người bỏ đi cùng tình lang, cưỡi ngựa đuổi đến tận chân trời góc bể. Không ai có thể thuận lợi bước vào cửa phủ.
Người ta bảo hắn khắc cha, khắc mẹ, khắc cả thê tử, chẳng còn cô nương nào dám gả cho hắn nữa.
Thế là ta cưỡi con lừa, đi suốt ba ngày tới kinh thành, làm tân nương xung hỷ cho hắn.
Ta che ngực, ngẩng đầu hỏi:
“Mang dao phòng thân, quá đáng lắm sao?”
Quản gia Trần có lẽ cũng thấy hợp lý, nhìn con dao găm trong tay ta, nói:
“Đại nương tử không cần bận lòng, thiếu tướng quân lâu năm chinh chiến nơi sa trường, đề phòng người khác cũng là chuyện thường tình.”
Ta cũng không nói thêm, cất dao găm rồi bước đến trước mặt Trần Diễn, đoan chính hành lễ:
“Tướng quân, ngài đã có nương tử rồi ư?”
Trần Diễn gật đầu.
“Tuy chưa thành thân, nhưng trong lòng ta chỉ nhận định một mình nàng.”
Vừa hay đúng ý ta.
“Nếu vậy, tướng quân có thể mời nàng đến đây không? Cứ coi như người xung hỷ hôm qua chính là nàng, ta sẽ lập tức rời đi.”
Trần Diễn tỏ vẻ đồng tình với đề nghị này.
3.
Vợ chồng quản gia Trần lại không chịu để ta rời đi.
Hai người đồng loạt quỳ xuống, trượt tới trước, ôm lấy chân người khác. Động tác thuần thục như thể đã luyện tập cả ngàn lần.
Quản gia Trần ôm chặt lấy chân Trần Diễn, còn phu nhân của ông thì đẩy mạnh ta một cái, khiến ta lảo đảo suýt ngã.
Chỉ thấy quản gia Trần nước mắt nước mũi tèm lem, ôm đùi Trần Diễn mà khóc lóc kể lể:
“Thiếu tướng quân à, lão nô đã mời quan mai tìm khắp kinh thành, đưa ra tám cô nương xung hỷ, nhưng không ai thuận lợi vào được cửa phủ. Khó khăn lắm đại nương tử mới xung hỷ thành công, ngài không thể để nàng đi được!”
Phu nhân của quản gia cũng khóc lóc ôm lấy chân ta, giọng điệu giống hệt chồng mình:
“Đại nương tử à, đừng đi mà. Nếu cô nương Kiều Kiều gì đó thực sự có tình với thiếu tướng quân, tại sao chưa từng đến Tướng quân phủ? Nếu nàng đi rồi, thiếu tướng quân lại hôn mê không tỉnh, phải làm sao đây?”
Bọn họ không hề biết có tồn tại người tên Kiều Kiều kia. Cho dù thực sự có người như vậy, thì nàng ta cũng chưa chắc xứng đáng trở thành đại nương tử của Tướng quân phủ. Ta không thể rời đi.
Nhưng Trần Diễn kiên quyết muốn đuổi ta đi, còn ta thì cũng cương quyết bản thân nên rời khỏi đây.
Cuối cùng, quản gia Trần lấy ra thứ lợi hại nhất—hôn thư.
“Hôm qua lão nô đã đưa canh thiếp của thiếu tướng quân và đại nương tử tới quan phủ, đăng ký thành thân rồi.”
Hôn thư có đóng dấu quan ấn đỏ rực, trên đó, ngón tay cái in dấu ấn tươi rói của ta và hắn, hết sức chói mắt.
... Nhanh đến vậy sao?!
Hôm qua giờ Ngọ, ta cưỡi lừa vào Tướng quân phủ. Từ lúc đó, toàn phủ bận rộn đến tận hoàng hôn để làm lễ bái đường. Hắn chẳng lẽ là quái vật tám tay, hay được gắn thêm đôi chân gió sao?
Khoan đã, ta không nhớ mình từng điểm chỉ tay lên giấy!
Chờ chút, ta nghĩ ra rồi. Lúc mới đến, quản gia nói sợ ta đổi ý, nên đưa một tờ “giấy cam kết” bắt ta ký tên và điểm chỉ.
Ta sai rồi. Quả nhiên chữ không thể ký bừa, dấu tay càng không thể in bừa. Ngươi tưởng là giấy cam kết, thực chất là bán thân khế.
Trần Diễn cũng ngẩn người. Hắn vẫn hôn mê, chỉ cần nghĩ cũng biết ngón tay mình điểm chỉ lên giấy như thế nào rồi.
Ta và hắn cùng lúc trừng mắt nhìn quản gia Trần: Một quản gia nhà đại hộ lại có thể vô lại, gian xảo đến thế sao?!