17

Tấm chăn bất ngờ bị nhấc lên một cách dứt khoát.

Thái tử đã thay y phục, đứng trước giường với vẻ ôn nhuận như ngọc, cúi người nhẹ nhàng nhéo má ta:
"Sao nàng lại chạy?"

"Ta... ta..." Nước mắt nhanh chóng ứ đầy trong mắt ta, nhỏ giọng cầu xin:
"Ta không muốn chết..."

Ngài đỡ ta dậy, kéo ta vào lòng, không nói một lời.

Ta càng thêm sợ hãi, lắp bắp:
"Ta... ta sẽ không nói gì đâu, hơn nữa trí nhớ ta rất tệ, ngủ một giấc sáng mai sẽ quên sạch."

"Thật không?"

Thái tử vuốt tóc ta, giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng:
"Xem kìa, nàng run rẩy đến thế nhưng lại cứ nép vào lòng ta. Thực ra, nàng không sợ ta đến vậy, đúng không?"

"Không sao đâu."

Trên người ngài vẫn thoang thoảng mùi máu nhàn nhạt. Ngài nâng mặt ta lên, đặt một nụ hôn khẽ, giọng nói như đang dỗ dành, cũng như đang thương lượng:
"Triều Triều, đừng sợ ta, được không?"

18

Thực ra, ta đã bị dọa đến ngốc cả người rồi.

Ngài nói ta đừng sợ, ta ngơ ngác gật đầu.

Cuối cùng, chắc là được ngài ôm và dỗ dành, ta mới có thể ngủ tiếp.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.

Thái tử vẫn ở trong phòng, vừa thấy ta ngồi dậy liền gọi một tiếng.

Có lẽ bởi ban ngày không giống ban đêm, dễ nảy sinh cảm giác tội lỗi. Cũng có thể vì cung nhân ra ra vào vào, không khí trở nên náo nhiệt.

Hoặc là vì đêm qua, ngài chỉ chăm chú trấn an ta, không hề có ý định kết liễu ta.

Dù lý do gì, ta cũng cảm thấy không còn sợ hãi như trước.

Ngài ngồi bên mép giường, khẽ vuốt mặt ta:
“Thấy đỡ hơn chưa?”

Ta ôm chăn, cẩn thận quan sát thần sắc ngài:
“Ngài đêm qua...”

Ngài đáp:
“Ừ, là ta.”

“Thích khách do thừa tướng phái đến. Nếu ta không giết bọn chúng, người chết sẽ là ta và nàng.”

“Thừa tướng? Là vì hôm qua ông ấy đến phủ, ngài làm ông ấy giận sao?”

Thái tử lắc đầu, bất đắc dĩ:
“Triều Triều, nàng nói gì vậy.”

“Sao có thể là ta chọc ông ấy giận được? Rõ ràng là ông ấy thích giận dỗi, ta nói gì ông ấy cũng phải giận một chút. Giống như một con cóc tinh vậy.”

Miệng thì nói người khác hay giận, nhưng trên mặt ngài lại rõ ràng mang chút không phục.

Ừm, thái tử vẫn là thái tử.

Ta lấy hết dũng khí hỏi:
“Điện hạ, vì sao phải giả vờ yếu ớt?”

“Triều Triều,” thái tử đáp, “ta không giả vờ yếu ớt, ta thật sự yếu.”

“Nhưng... nhưng ngài dùng kiếm giỏi như vậy, còn biết võ công nữa mà? Người đã luyện võ, sao lại yếu được?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play