13
Thái tử nhíu mày:
"Không, cưới nàng là vì ta muốn cưới nàng, chẳng liên quan gì đến việc không muốn cưới nàng ta."
"Dù đúng là thuận nước đẩy thuyền, nhưng ban đầu, ta cũng đã định cưới nàng rồi."
"Đương nhiên, cũng không cần nàng làm gì cả. Chỉ cần nàng sống vui vẻ tại đây là đủ."
Như vậy sao được chứ?
Thiên hạ sắp đổi chủ, ta làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn?
Kẻ gian thần lộng quyền từ xưa đến nay đều đáng bị người đời phỉ nhổ. Nhất là khi, cả bệ hạ và thái tử điện hạ đều là người tốt, thiên hạ này nên giữ họ Triệu thì hơn.
Ta cau mày, đầy lo lắng:
"Dù chúng ta đã thành thân, nhưng thừa tướng thông minh như vậy, có lẽ ông ta vẫn nghĩ ra cách khác để gả Dương Thì Tích cho ngài."
Thái tử dường như không muốn tiếp tục bàn luận vấn đề này nữa.
Ngài sải bước bỏ ta lại phía sau, tà áo tung bay, chỉ để lại một câu:
"Không đâu, Triều Triều, ông ta sẽ không nghĩ ra cách nào khác."
14
Buổi tối ta luôn ngủ rất sâu, thường thì mỗi sáng thức dậy, hoặc là thấy mình vặn vẹo trong chăn, hoặc là bị thái tử – không chịu nổi nữa – ôm chặt trong tư thế khó xử.
Nhưng đêm nay, ta mơ màng cảm nhận được thái tử rời giường.
Ngài kéo lại chăn cho ta, rồi khẽ khàng bước xuống giường.
Ta mở mắt, tầm nhìn vẫn chưa rõ, chỉ thấy một bóng hình mờ nhạt dần đi xa.
Ta dụi mắt, khoác áo ngoài rồi lặng lẽ đi theo.
Không biết từ lúc nào, mấy chiếc đèn lồng cung đình gần đó đã sáng lên.
Ta rón rén cúi người, trốn sau một bụi cây lớn, cẩn thận thò đầu ra quan sát.
15
Trong sân sáng rực ánh đèn, vài tên thị vệ đang ghì chặt hai thích khách áo đen.
Thái tử bước tới, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống bọn họ.
Ngài đưa tay, thị vệ cung kính dâng lên một thanh kiếm đặt vào tay ngài.
Lưỡi kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, khiến khí thế quanh thái tử càng trở nên băng giá, vô tình.
Một trong những thích khách không hề sợ hãi thanh kiếm trong tay ngài, thậm chí còn lên tiếng thách thức:
“Ta sẽ không nói gì cho ngài đâu—”
Chưa dứt lời, đầu đã lìa khỏi cổ.
Máu bắn tung tóe, ta sợ đến mức ngã phịch xuống đất, suýt nữa hét lên.
Giọng nói của thái tử tựa như quỷ mị, lạnh đến thấu xương:
“Ta cũng không muốn nghe ngươi nói gì cả.”
Tên thích khách còn lại cũng không kịp thốt ra một chữ, đã bị ngài một kiếm xuyên qua tim.
Dẫu sân viện sáng đèn, nhưng có lẽ vì gan ta quá nhỏ, luôn cảm thấy gió lạnh lùa qua, âm u rợn người.
Ta nín thở, lần nữa ngước mắt nhìn thái tử.
Chỉ thấy trên người ngài vấy đầy máu, hơi nghiêng đầu nhìn ta. Khi ánh mắt giao nhau với ta, ngài chỉ sững lại trong chốc lát, rồi ngay lập tức hạ giọng, nhẹ nhàng dịu dàng:
“Triều Triều?”
Ngài từng bước tiến lại gần, hỏi:
“Nàng đã nhìn thấy gì rồi?”
Ta bật dậy, co chân chạy về hướng tẩm điện.
Cứu mạng!
Cha ơi, mẹ ơi!
Con gái của hai người sắp mất mạng rồi!!!
Bài học sinh tồn thứ ba ở Đông Cung: Những gì không nên tò mò thì tuyệt đối không được tò mò.
16
Ta run rẩy, co ro trong chăn, cả người toát mồ hôi lạnh nhưng không dám lơ là cảnh giác, chỉ biết dỏng tai lắng nghe động tĩnh trong phòng.
Rất nhanh, những tiếng bước chân trầm ổn vang lên trên nền gỗ, từng bước, từng bước tiến gần tới giường.
Ta nhắm chặt mắt, trong lòng tự trách:
"Quả nhiên trên đời không có bữa ăn nào miễn phí, lúc trước ta không nên vì mấy rương vàng bạc châu báu mà vội vàng gả cho hắn. Nhìn xem, thái tử bệnh yếu như lời đồn đâu, sao lại biến thành Diêm Vương lạnh lùng độc ác thế này!"
Trong thoáng chốc, ta thậm chí đã nghĩ đến bia mộ của mình, quyết định khắc dòng chữ:
"Nơi đây an nghỉ một tuyệt thế giai nhân vì tham tiền mà ngủ yên mãi mãi."
Dù sao thì chết cũng chết rồi, ai mà biết ta có phải tuyệt thế giai nhân hay không, cứ tự mình tô vẽ cho thêm chút danh tiếng vậy.