8

Ta thương thái tử thân thể suy nhược, vốn cũng chỉ muốn tận tâm chăm sóc ngài.

--- Mà thật ra nhận của người ta từng ấy vàng bạc châu báu, không làm gì cũng thấy ngượng.

Nhưng ta nguyện ý là một chuyện, thái tử điện hạ hoàn toàn không từ chối lại là một chuyện khác.

Ta có chút không cân bằng trong lòng, liền thử tìm kiếm sự cân bằng trên người thái tử. Tỷ như quấy rối ngài một chút lúc ngài đang làm chính sự chẳng hạn.

Điện hạ thật sự rất bận.

9

Đương kim thánh thượng tuy còn khá trẻ, nhưng những năm chinh chiến nơi sa trường không khỏi để lại nhiều bệnh căn, tinh thần không còn dồi dào như trước. Chừng hai năm trước, thái tử đã bắt đầu phụ giúp chính sự.

Điện hạ đang phê tấu chương.

Ta lén lút đẩy nghiên mực ra xa.

Một lát sau, ta như ý nguyện nhìn thấy tay ngài vươn ra muốn chấm mực, nhưng chỉ chạm vào khoảng không.

Đứng một bên, ta che miệng cười trộm.

Thái tử khẽ liếc nhìn ta, động tác chậm rãi đưa tay dịch xa thêm một chút, cuối cùng lại chạm được nghiên mực.

Lát sau, khi ngài định lấy sách, ta cố ý giấu sách ra sau lưng không cho.

Ngài đưa tay trái ra định lấy, nhân lúc ta né sang hướng khác, ngài nhanh chóng vươn tay phải rút cuốn sách khỏi tay ta.

Thái tử thực sự là người tính tình rất tốt, chưa từng nổi giận.

Dẫu bị ta trêu đùa, ngài cũng chỉ nhìn ta với ánh mắt không đồng tình, ngay cả một câu trách mắng cũng không có.

Ta càng được thể làm tới.

Ngài định viết chữ, ta cố ý rướn đầu lại gần, dí sát vào bên cạnh ngài, đôi mắt ngây thơ vô tội mà hỏi:
“Điện hạ, đây là gì vậy?”
“Điện hạ, đây là tấu chương của ai thế?”
“Điện hạ, lời này có nghĩa là gì ạ?”
“Điện hạ, ngài…”

Điện hạ không thể nhẫn nhịn thêm, bàn tay mát lạnh đặt lên trán ta, nhẹ nhàng đẩy ta ra xa.

Đôi môi mỏng hơi động, khẽ nói:
“Triều Triều, yên lặng một chút.”

10

Không thành vấn đề, Triều Triều có thể yên lặng.

Ta chăm chú ngắm nhìn gương mặt nghiêng hoàn mỹ của điện hạ, sau đó rút ra một tờ giấy, cẩn thận viết vài chữ thật to.

"Điện hạ bận quá, để ý đến ta một chút đi."

Viết xong, ta đẩy mảnh giấy nhỏ tới trước mặt ngài.

Ngài nghiêng đầu liếc qua, chân mày khẽ nhíu lại.

Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng gõ nhẹ lên mặt bàn, thái tử thẳng thắn lên tiếng:
"Triều Triều, chữ này là học với vị phu tử nào thế? Quả thực quá tệ."

Ta: ?

Tệ thì tệ, sao còn thêm chữ "quá"?

Chữ ta viết có thật sự tệ đến vậy sao?

Ngài nhẹ nhàng nhéo má ta, giọng điệu dịu dàng:
"Triều Triều không phải rất thích ở bên cạnh ta sao? Vậy tối nay bắt đầu tập viết chữ lớn đi."

Ta: …

Bài học sinh tồn thứ hai ở Đông Cung: Đừng dễ dàng bộc lộ khuyết điểm của bản thân. Phải thận trọng, thận trọng, và thận trọng hơn nữa.

Làm thái tử phi, dù không muốn can dự vào việc triều chính, cũng khó tránh khỏi đôi khi chạm mặt những chuyện không nên thấy.

Tỷ như hôm nay — vốn dĩ ta chỉ định mang thuốc đến cho điện hạ, nhưng lại tình cờ gặp được thừa tướng.

Nói đến vị thừa tướng này, không ai trong kinh thành là không biết đến.

Ông xuất thân từ một gia đình thương nhân giàu có ở Giang Nam, mười mấy tuổi theo thúc phụ lên kinh thành buôn bán, nhưng vô tình lại thi đậu trạng nguyên, bước chân vào chốn quan trường.

Ông vừa có dũng khí, vừa có tài năng, chẳng mấy chốc đã đứng vững trong triều.

Hiện nay…

Thừa tướng trong triều chính là nhân vật một lời nói ra, không ai dám cãi. Ngay cả bệ hạ cũng phải kiêng dè vài phần.

Thế nhưng, khi ta trông thấy ông, lại cảm thấy khác xa với những gì thiên hạ đồn đại.

Ông giống như một lão già bình thường ngồi trong đình uống trà giữa phố, lúc nào cũng cười mỉm, dáng vẻ hết sức hòa nhã.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play