Nhan Dự cười nói: “Nếu giọng nói của Thích cô nương mềm mỏng hơn chút, lúc nói từ 'trùng hợp' đừng nghiến răng nghiến lợi như vậy, có thể tại hạ sẽ cảm thấy cô nương thật sự đang đồng ý với cách nói của tại hạ.”
Thích Dung khoanh tay trước ngực, đáp lại một câu: “Hừ hừ, Nhan công tử nghĩ nhiều rồi.”
Phương Hủ Chi lại quan tâm đến chuyện khác, hỏi thêm: “Ồ? La tiền bối bị bệnh sao? Ta thật sự tò mò, bệnh gì có thể khiến bà ấy đến mức bị ứ động nội lực, mà ngay cả Nhan huynh cũng không thể làm gì được?”
Khóe miệng Nhan Dự giật nhẹ không mấy tự nhiên, y thở dài một tiếng: “Phương huynh à, thật không dám giấu, bệnh của La tiền bối là tâm bệnh, uất khí kết tụ trong lòng, do đó mới tổn thương đến gốc rễ. Tại hạ có đến hay không đến sơn trang Thanh Phụng, kết quả cũng vẫn vậy.”
Ý ngầm chính là, y không có cách nào trị được cho La Thanh Phụng, thắng hay thua chỉ có thể nghe theo số phận định đoạt. Võ đài đã bị hai người đánh cho tan tành, hai người công lực ngang nhau, lúc này vẫn chưa phân thắng bại, nhưng lại khiến Thích Dung cảm thấy có một áp lực lớn tựa gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Từ sau chưởng đó khiến cho nội lực La Thanh Phụng ngưng kết, bà ấy đã rơi vào thế yếu, nhưng Tiêu Phong Việt lại không nhân cơ hội này để giành chiến thắng. Thay vào đó, ông ta chỉ tránh né từng chiêu của La Thanh Phụng, không hề chủ động tấn công.
Cả hai người đều là những người từng xuất thân từ quân ngũ, chiêu thức không chú trọng đến sự đẹp mắt như giới giang hồ, mà mỗi chiêu đều vô cùng dứt khoát và tàn nhẫn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play