Ông ta nhẹ nhàng cầm chuỗi hạt, nói: “Ta đồng ý với ngươi.”
Thích Dung được nước lấn tới, hất cằm về phía một người Tây Vực bên phải cầm thanh loan đao kề lên vai người khác, hỏi: “Vậy những người này thì sao?”
Lửa bốc lên ngùn ngụt, khói dày đặc khiến không khí trở nên ngột ngạt, sơn trang Thanh Phụng rộng lớn giờ chỉ còn lại đống đổ nát, gió thổi mù mịt bụi, che kín bầu trời. Trên khoảng sân, hai bên đối đầu, máu chảy đầy khắp sân, xác chết của vài người Trung Nguyên và năm kẻ Tây Vực nằm la liệt.
Tiêu Phong Việt không chút biểu cảm, nhẹ nhàng giơ tay lên, những kẻ Tây Vực cầm loan đao quanh khoảng sân lập tức thu đao lại và rút lui, sau đó ông ta cũng đi về hướng khác.
Mặc dù không để ý đến ánh mắt đầy thù hận của A Tố, Thích Dung vẫn cảm thấy bất ngờ, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao Tiêu Phong Việt lại dễ dàng đồng ý với ta như vậy?”
Dù tự tin đến đâu, Thích Dung cũng không ngây thơ đến mức nghĩ rằng Tiêu Phong Việt thật sự xem nàng là thiên tài, coi trọng nàng và muốn thu nạp nàng làm thuộc hạ, nên nàng nói gì nghe đấy.
Nàng chỉ là một nha đầu cỏn con, giống hệt như Phương Hủ Chi nói, lông cánh còn chưa đủ, những vị tiền bối có mặt ở đây còn chẳng xem trọng nàng thì làm sao có thể tin những lời nàng nói là thật.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT