Thời tiết dần trở lạnh, cơn mưa to như trút nước tạnh hẳn sau hai ngày, lúc này sắc trời xẩm tối.
Bên trong con hẻm nhỏ vô cùng bí ẩn trong thành Tương Châu, có một quán trọ, việc làm ăn buôn bán của quán trọ ế ẩm, ngoài cửa quán treo bán đèn lồng, bên trong quán là nơi cung cấp phòng nghỉ chân cho khách, lúc này đang có vài người đứng ở đó.
Thích Dung vội bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, đầu óc choáng váng, miệng lưỡi khô khốc, ngước mắt lên thì nhìn thấy Đường Nhạn đang cầm trên tay bát thuốc tiến đến gần, mũi của nàng đang nghẹt mà vẫn ngửi được mùi chua nồng khiến người khác buồn nôn bay lên từ bát thuốc.
Đường Nhạn ngồi lên mép giường nhìn thấy Thích Dung đã tỉnh, ngạc nhiên nói: "Cô tỉnh rồi sao?" Chốc sau nàng ấy lại gục mặt xuống: "Cô có biết là cô sắp dọa chết bọn ta rồi không, ta còn tưởng... thôi bỏ đi, đều đã qua rồi. May mà cô không sao, nếu không chắc ta sẽ phải hối hận áy náy suốt quãng đời còn lại vì đêm đó đã bỏ hai người lại mà chạy mất."
Khi Đường Nhạn và Từ Yến Ngọc chạy đến thì thấy ngọn lửa hừng hực cháy ngút trời đang lan đến rất gần Thích Dung và Phương Hủ Chi, ngọn lửa cháy đỏ hết một mảng trời, nếu như chậm thêm tầm thời gian một chén trà thì thật sự hai người họ đến để dọn xác bọn họ thật rồi.
Thích Dung miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, gặp phải Diêm La sống, cộng thêm Đường Nhạn và Từ Yến Ngọc cũng không giúp được gì, chỉ đến nộp mạng vô ích mà thôi, nàng trấn an nói: "Chẳng phải ta vẫn ổn đấy sao, Phương... Phương đại ca đâu rồi?"
Nàng hỏi một cách cẩn trọng, hồi hộp như tim đang được treo lên, đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồ|\|g ngực.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play