Mạnh Thường không còn nương tay nhân từ như hôm đánh với Thích Dung nữa, hàn khí toát ra trên kiếm, chiêu thức của ông ta biến hóa khôn lường, chỉ trong giây lát mà ông ta đã thay đổi hơn mười chiêu thức, nhanh đến mức mọi người sắp nhìn không rõ thanh kiếm của ông ta đang đâm vào đâu.
Ngay lúc thanh kiếm Hàn Sương ra khỏi vỏ thì Mộ Dung Nham đã phi người vào trong sân, Hàn Sương thì lúc nào cũng kịp lúc đuổi theo, bổ xuống rồi lại chém ngang, thanh kiếm đuổi theo bóng của Mộ Dung Nham mà tiến công, chẳng để cho ông ta có chút cơ hội để nghỉ ngơi. Sau một hồi lâu, hai người đã đánh hơn bốn năm mươi chiêu, Mộ Dung Nham lách người vượt lên hai bước, hai tay lấy khí làm chưởng, một chưởng đó hướng thẳng về Mạnh Thường. Chưởng phong lướt qua, cuốn theo chỗ tiền giấy trên nền đất bay ngập trời, cùng lúc hướng về Mạnh Thường, Mạnh Thường giật mình kịp thời giẫm chân bay người tránh đi.
Mộ Dung Nham liên tiếp tung ra nhiều chưởng, chưởng phong ác liệt, không thể nào chặn được nó, vậy nên cát và đá cũng bị cuốn theo bay đi khắp nơi. Biểu cảm Mạnh Thường nghiêm trọng, hối hả tìm nơi né tránh đi sự khủng bố của chưởng phong.
Mọi người trông thấy vậy thì không khỏi ngỡ ngàng, gió nổi khiến tóc của Mộ Dung Nham bay lên, mấy thanh kiếm sau lưng cùng lúc tiến công nhưng sắc mặt của ông ta thì vô cùng bình tĩnh, ông ta nhếch môi, một tay chắp sau lưng còn một tay thì lập chưởng tiếp kiếm. Những thanh kiếm đó bị nội lực của Mộ Dung Nham khống chế, rắc vài tiếng trường kiếm đã gãy làm đôi rơi xuống đất. Có vài người trên tay cầm kiếm liều mạng xông lên đều bị chưởng phong ác liệt khống chế bước lùi rồi ngã xuống đất đau điếng, lồng ngực quặn thắt, nôn ra một miệng máu đen.
Kiếm của Mạnh Thường lại bay đến trước mặt của ông ta, Mộ Dung Nham dùng hai ngón tay kẹp thanh kiếm ấy ở giữa, chỉ một cái uốn tay nhẹ thanh kiếm đã cong lại thành một đường vòng lớn, ông ta nhẹ nhàng buông tay, thanh kiếm đã mang theo cả Mạnh Thường văng ra, Mạnh Thường xoay người bay lên nóc của chính đường.
Phương Hủ Chi nhìn thấy cục diện thắng bại đã quá rõ ràng, hắn không quên bình phẩm người khác: "Không ngờ Thánh chủ Nam Cương sống mai danh ẩn tích ở Nam Cương nhiều năm, võ công lại tiến bộ đến mức này, đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa rồi cơ đấy, dù cho Mạnh Thường cố gắng luyện thêm hai mươi năm nữa cũng không phải đối thủ của ông ta."
Chẳng mấy khi Thích Dung không phản bác hắn, nàng chăm chú nhìn Mộ Dung Nham, quả thật không sai, hôm nay được tận mắt nhìn thấy võ lâm tông sư ra tay mới biết được võ lâm không thiếu những ngọn núi cao chẳng cách nào vượt qua được. Nếu phải quyết đấu với cao thủ thật sự thì cơ thể yếu mềm chỉ đủ khoa chân múa tay này của nàng cùng lắm chỉ có thể đấm bóp chân cho ông ta mà thôi, còn không đủ để người khác xem nữa chứ đừng nói là đánh nhau, nếu đánh thật chỉ e rằng ngay cả mười chiêu của Mộ Dung Nham nàng cũng không trụ được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT