Phạm Lâm Ca vẫn ngồi im, cậu không thích cùng mọi người đến nhà ăn vì thường xuyên bị những ánh mắt thiếu thiện cảm nhìn chằm chằm. Nhưng điều lạ lùng là Hứa Sâm Luân cũng không động đậy. Phạm Lâm Ca nghi hoặc nhìn anh. Không phải anh vừa kêu đói sắp chết trước giờ học sao? Cả người lúc đó còn tựa lên mình cậu như một chú gấu koala, khiến cậu ngại ngùng đến mức cứng đơ cả người.
Chạm vào ánh mắt to tròn lấp lánh của Phạm Lâm Ca, Hứa Sâm Luân không khỏi cảm thán rằng cậu có một đôi mắt biết nói, trong veo và tinh khiết, biểu lộ hết thảy cảm xúc bên trong.
Tất nhiên, việc đọc được cảm xúc qua lớp tóc mái dày của Phạm Lâm Ca chỉ có mình Hứa Sâm Luân làm được. Trong mắt người khác, cậu luôn là một người trầm mặc và u ám, như những ngày mưa dai dẳng tháng Sáu, ẩm ướt đến mức khiến người ta không muốn lại gần.
“Nhìn tớ làm gì?”
“Cậu không đi ăn cơm à?” Giọng của Phạm Lâm Ca mềm mại, mang chút rụt rè đặc trưng.
“Đợi cậu đó, bạn cùng bàn à. Thu dọn xong chưa? Xong thì mau đi ăn, chậm nữa là hết cơm đấy.” Hứa Sâm Luân xoay cây bút trong tay, tựa nghiêng người lên bàn.
“Dọn… dọn xong rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT