Tiếng trống trận vang lên báo hiệu lệnh thu binh. Hứa Sâm Luân dõi theo bóng dáng quân địch rút lui trong hoảng loạn.  
"Hoàng thượng, có nên thừa thắng truy kích không?"  
Hứa Sâm Luân lắc đầu, cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng, bình tĩnh nói: "Không thể, cùng đường chớ đuổi."  
Sau khi đại quân rút về doanh trại, Mục Trạch Thương nhìn theo bóng lưng của Hứa Sâm Luân, không biết có phải ảo giác của y hay không, nhưng y cứ có cảm giác Hoàng thượng đang giận.  
Bên trong đại doanh, các tướng lĩnh vây quanh Mục Trạch Thương, không ngừng hỏi về những gì y đã trải qua trong hơn nửa tháng qua. Khi nghe tin y cùng đội quân của mình sống sót qua cơn bão cát, lại còn cầm cự được nhiều ngày trong sa mạc mà không có tiếp tế, ai nấy đều kinh ngạc không thôi.  
Phải biết rằng, chỉ riêng cơn bão cát đã đủ khiến người ta kinh hoàng. Con người, khi đối diện với sự trừng phạt của thiên nhiên, chỉ có thể quỳ rạp dưới đất mà cầu sinh, cố giãy giụa để tìm một tia hy vọng mong manh.  
"Mục Tướng quân đúng là có phúc lớn mạng lớn nên mới có thể sống sót giữa trận bão cát như vậy."  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play